Polly po-cket
Đạo Phi Thiên Hạ

Đạo Phi Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211444

Bình chọn: 8.5.00/10/1144 lượt.

sáng chói lòa, tất cả trong nháy mắt biến thành thanh kiếm sắc bén.

"Cho dù hắn không có tư cách, nhưng ta thì có tư cách nói vậy chứ, Dạ Vô Yên, ngươi mau trả Triệt nhi lại cho ta!" Sắt Sắt gằn từng tiếng, lạnh giọng nói, ánh mắt tràn ngập lo lắng.

Dạ Vô Yên quay đầu, không đành lòng nhìn thấy vẻ thống khổ cùng lạnh lùng của nàng. Hắn biết nàng rất gian khổ, hắn có thể tưởng tượng được mấy ngày gần đây của nàng đã trôi qua như thế nào, hắn càng biết Triệt nhi đối với nàng là quan trọng cỡ nào. Cho nên, vì thế mà hẳn vẫn khó có thể nói ra! Hắn đã có tin tức của Triệt nhi, ít ngày nữa, liền có thể cứu Triệt nhi ra, hiện tại, vẫn không nên làm cho nàng lo lắng! Hắn khó có thể tưởng tượng được sau khi nàng biết Triệt nhi bị người khác bắt đi thì sẽ bi thương như thế nào.

"Triệt nhi là con của ta, nó là huyết mạch của hoàng gia, ta tuyệt đối không cho phép nàng gả cho người khác còn mang nó theo. Cho nên, ta sẽ không để cho Triệt nhi đi theo nàng! Nàng nếu muốn dẫn Triệt nhi đi cũng được, trừ khi nàng không lấy người này làm chồng." Hắn miễn cưỡng nói, khóe môi cong lên, cười như không cười.

"Dạ Vô Yên, ngươi thật sự muốn làm vậy sao?..." Sắt Sắt giận dữ, vẻ mặt bình tĩnh trở nên tàn khốc. Nàng thật sự đã phẫn nộ rồi, hắn dựa vào cái gì mà can thiệp vào chuyện của nàng. Nàng tức giận cực điểm, không nhịn được nữa, cùng Dạ Vô Yên đấu tay đôi.

Hách Liên Ngạo Thiên ngăn Sắt Sắt lại, hắn từng bước đi về phía trước, nghênh đón đôi mắt sắc bén của Dạ Vô Yên, trầm giọng nói: "Dạ Vô Yên, ngày trước tại yến hội chúng ta vẫn chưa quyết đấu, hôm nay, Hách Liên ta muốn khiêu chiến cùng ngươi, nếu ta thắng ngươi, hy vọng ngươi có thể trả lại Triệt nhi cho Sắt Sắt.

Dạ Vô Yên hí mắt nhìn Hách Liên Ngạo Thiên: "Hách Liên Ngạo Thiên, ngươi thật sự nghĩ bốn vương sẽ thắng không nổi ngươi sao?" Giọng điệu của hắn dày đặc khí thế sắc bén, vẻ tao nhã thong dong đã bị thay thế bằng vẻ băng hàn, giống như thay đổi thành một người khác, lãnh liệt băng hàn.

"Tốt lắm, Tuyền vương dám ứng chiến không?" Hàng chân mày cúa Hách Liên Ngạo Thiên hơi nhíu lại, hiên ngang mà đứng dưới làn mưa bụi, trầm giọng hỏi.

"Có gì không dám?" Dạ Vô Yên như trước khoanh tay thản nhiên mỉm cười.

"Vậy thì được, rút kiếm đi!" Hách Liên Ngạo Thiên rút thanh đao bên hông ra khỏi vỏ, dưới làn mưa phùn, thanh đao lóe ra hàn quang u lãnh.

Sắt Sắt trừng lớn đôi mắt, kì thật trước khi đến đây, nàng biết hôm nay không dựa vào vũ lực thì chỉ sợ việc này không thể giải quyết được. Nhưng mà, nếu như vậy, nàng vẫn hy vọng tự mình giải quyết lấy.

"Ngạo Thiên, để cho ta!" Sắt Sắt lạnh lùng nói, lời còn chưa dứt thì chỉ nghe một trận gió lướt qua, đao của Hách Liên Ngạo Thiên đã theo tiếng gió hỗn loạn mà vung lên.

Nàng thở dài một tiếng, lui về phía sau từng bước, dưới chân là mặt cỏ mềm mại, mang theo hương cỏ tươi mát, trước mặt hương thơm của những đóa sen trên mặt nước hỗn loạn đánh tới.

Dạ Vô Yên thản nhiên mỉm cười, hắn chậm rãi tiến lên,bóng dáng đổ dài trên mảnh sân vắng. Duỗi cánh tay, thanh kiếm trong tay dĩ nhiên đã ra khỏi vỏ.

Hắn vung kiếm tiếp chiêu, một đường kiếm vừa xuất ra, mang theo làn hơi nước ướt át, dường như muốn bổ đôi làn mưa bụi. Quần áo của hắn theo thân mình khẽ nhúc nhích mà từ từ phiêu động, quần áo nhạt màu tạo nên một gợn sóng mềm mại, giống như mặt nước hồ bị quấy động.

Mặc kệ những chiêu thức kiếm thuật kia có uyển chuyển mềm mại thế nào, nhưng khi ra chiêu, thế như chẻ tre, nhanh như chớp. Hắn mặt ngoài ôn nhã bình tĩnh, mà lúc này, trong khi quyết đấu mới thấy được khí khái của hắn. Khi hắn không ra tay thì thản nhiên như gió thổi mây bay, khi hắn đã ra tay thì lại vô cùng sắc bén.

Hách Liên Ngạo Thiên cùng Dạ Vô Yên quyết đấu, căn bản không ai dám xem thường ai. Võ công của Bẳc Lỗ quốc cũng tương đương Nam Việt, lấy cương mãnh bá đạo làm sở trường, nhưng lại không có được sự nhẹ nhàng linh động như võ học của Nam Việt. Bốn năm trước Hách Liên Ngạo Thiên làm con tin ở Đế Đô, nay nhìn lại cũng không phải việc gì xấu, bởi vì lưu lạc ở Nam Việt hai năm, hắn đã bị văn hóa của Nam Việt hun đúc, được lợi không phải là ít. Đương nhiên, về võ nghệ cũng đã học được không ít. Cho nên, chiêu thức võ công của Hách Liên Ngạo Thiên không chỉ có cương mãnh, hơn nữa còn thật nhanh gọn.

Sắt Sắt nhìn chăm chú hai người quyết đấu, hai hàng chân mày co rút nhanh chóng, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh. Nàng kì thật không hề muốn nhìn thấy hai người họ quyết đấu. Nhưng mà, không ngờ được đến cuối cùng bọn họ vẫn quyết đấu với nhau, hơn nữa còn là vì nàng.

Nàng hy vọng Hách Liên Ngạo Thiên thắng, bởi vì nàng hy vọng có thể mang Triệt nhi đi. Dù có thế nào thi nang vẫn phải mang Triệt nhi đi.

Vốn tưởng rằng Dạ Vô Yên mất đi nửa phần công lực, Hách Liên Ngạo Thiên giành phần thắng không phải là việc khó, nhưng mà, chưa từng dự đoán được, Dạ vô Yên sớm đã có chuẩn bị, tuyệt đối không đấu sức cùng Hách Liên Ngạo Thiên. Kinh công của hắn có phần cao hơn Hách Liên Ngạo Thiên, lúc này, thân hình chuyển động nhanh nhẹn, có thể tránh những đòn công kíc