Snack's 1967
Đạo Phi Thiên Hạ

Đạo Phi Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212844

Bình chọn: 8.00/10/1284 lượt.

n theo vài thị vệ vọt vào. Đoàn ngoài nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều sửng sốt.

Khóe môi Sắt Sắt nhếch lên một nụ cười lạnh, theo tình huống hiện giờ mà suy đoán thì Mặc Nhiễm hẳn là người của Dạ Vô Trần, cho nên rất rõ mình cũng không phải thị vệ của Dạ Vô Trần. Vậy nên mới hãm hại mình như vậy, dễ dàng tách mình và Triệt nhi ra. Quả nhiên Mặc Nhiễm sửa sang lại quần áo, thu nhanh cổ áo lại, trên mặt làm ra vẻ giận dữ đỏ ửng, do dự nói: “Lúc nãy, thật ra cũng không có gì, các ngươi…Các ngươi điều thị vệ ra ngoài hết đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Trên mặt Phinh Đình hiện lên một vẻ kinh ngạc, nàng bước nhanh đến trước mặt Mặc Nhiễm, không chớp mi hỏi: “Vương phi, người không sao chứ?”

Mặc Nhiễm cắn môi, cười cứng ngắc nói: “Không có việc gì, chẳng qua một chút quần áo bị kéo xuống, các ngươi không cần làm khó dễ hắn.”

Nàng nói như vậy so với trực tiếp buộc tội Sắt Sắt còn hiệu quả hơn, Phinh Đình quả nhiên có vài phần tin tưởng: “Vương phi, nghỉ ngơi sớm đi, ta mang người này ra ngoài.”

Nói chưa dứt lời thì Dạ Vô Yên ngoài cử chậm rãi tiến vào.

Hắn tất nhiên đã được bẩm báo, biết được chuyện gì xảy ra, khuôn mặt tuấn mĩ bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, đôi mắt phượng cũng trở nên lạnh lẽo. Hắn vừa vào cửa liền bước nhanh tới trước mặt Mặc Nhiễm, duỗi cánh tay ôm nàng vào ngực, hỏi dịu dàng: “Nàng thế nào?”

Mặc Diễm nghênh đón hắn, không chớp mi nói: “Vương gia, ngươi nói trước kia ta có võ công nhưng tại sao không hề có ấn tượng chút nào. Tuy rằng khi nhảy múa cảm thấy thân mình rất nhẹ nhưng một chiêu thức võ công cũng không có. Nếu như ta còn võ công thì thật tốt quá, như vậy sẽ không gây phiền toái đến vương gia.”

Dạ Vô Yên vươn tay vỗ vỗ vai Mặc Nhiễm, hòa nhã nói: “Đừng sợ, có bổn vương ở đây, cho dù nàng không có võ công thì bổn vương cũng sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để cho bất kì kẻ nào khi dễ nàng. Người đâu…” Hắn bỗng nhiên nhướng mi lên, ánh mắt nhìn thoáng qua Sắt Sắt, lạnh giọng ra lệnh: “Đem kẻ phi lễ với vương phi giải đi.”

Kim tổng quản theo Dạ Vô Yên sửng sốt, trầm giọng nói: “Vương gia, nhưng hắn là người của thái tử.”

“Mặc kệ là ai, chỉ cần tổn thương đến vương phi thì bổn vương sẽ không tha cho hắn.” Dạ Vô Yên hung hăng ra lệnh, đồng thời ánh mắt dịu dàng dừng trên người Mặc Nhiễm.

“Vâng! Thuộc hạ tuân mệnh!” Kim tổng quản khom người nói.

Vài thị vệ tiến lên bắt lấy Sắt Sắt giải đi.

Sắt Sắt thản nhiên liếc nhìn Dạ Vô Yên một cái, vì người giả mạo nàng mà hắn ngay cả thái tử cũng dám đắc tội? Hay là hắn đã nhìn rõ âm mưu nên đang tương kế tựu kế sao? Trong trí nhớ, chỉ khi nàng là trắc phi của hắn thì hắn mới ở trước mặt nàng xưng là bổn vương. Sau đó hắn đều ở trước mặt nàng xưng “ta”. Mới vừa rồi hắn nói với Mặc Nhiễm những lời kia, giọng điệu mặc dù dịu dàng nhưng Sắt Sắt nghe ra không được tự nhiên vô cùng.

Bị tiếng ồn ào đánh thức, Triệt nhi đã sớm tỉnh lại, bé ngồi ngay trên giường, ngẩng mặt nhìn những người lớn trong phòng nói chuyện. Lúc này thấy họ bắt Sắt Sắt đi thì tiểu tử kia ngáp một cái hỏi: “Các ngươi muốn giải hắn đi đâu?”

Ánh mắt Dạ Vô Yên dừng lại, tầm mắt nhìn thoáng qua Triệt nhi, quay đầu nói với Kim tổng quản: “Trước tiên giải đến phòng củi đi.”

“Được rối” Triệt nhi từ trên giường đứng dậy, thuần thục mang giày, đi đến trước mặt Dạ Vô Yên nói: “Phòng củi ở đâu? Ta cũng đến đó ở!”

Sắt Sắt nhìn Triệt nhi, hiểu ý cười cười.

Dạ Vô Yên không chớp mi, mỉm cười nói: “Phòng củi không phải là chỗ tốt, ngươi cứ ở trong này sẽ thoải mái hơn.”

Triệt nhi lắc đầu, liếc nhìn Sắt Sắt một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một cảm xúc khó hiểu. Hắn không muốn rời khỏi mẫu thân, nhưng lại không muốn Dạ Vô Yên ở chung với Mặc Nhiễm.

“Nếu không phải là chỗ tốt thì tại sao lại mang thị vệ của ta đến phòng củi, hắn cũng không làm gì sai mà!” Triệt nhi giương mắt nhìn Dạ Vô Yên hỏi.

Dạ Vô Yên nhớ mới vừa rồi Triệt nhi nói hắn cùng Mặc Nhiễm đánh nhau, tiểu tử này tất nhiên cái gì cũng không hiểu. Lập tức, cười nhàn nhạt nói: “Không được, nếu ngươi thích đi theo thị vệ của ngươi thì chi bằng cùng nhau đến phòng củi đi. Người đâu, chuyển giường đến phòng củi.”

Thị vệ Trương Hữu đúng lúc đó xuất hiện ngoài cửa, khom người đi đến trước mặt Triệt nhi, hòa nhã nói: “Tiểu công tử, phỏng củi là nơi rất bẩn, nên ở trong này thì hơn. Thuộc hạ sẽ bảo vệ cho tiểu công tử.”

Triệt nhi lạnh lùng liếc Trương Hữu một cái, có lẽ hắn khi dễ bé nhỏ tuổi, cho dù hắn bảo vệ chẳng lẽ có thể so sánh được với mẫu thân của bé hay sao?

“Không được, ta nguyện ý ở phòng củi.” Triệt nhi suy tư thật lâu, vẫn lựa chọn cùng Sắt Sắt đến phòng củi, bé cũng không muốn để mẫu thân chịu khổ một mình.

Mặc Nhiễm dường như không ngờ được Triệt nhi sẽ đến phòng củi, nhẹ giọng nói: “Vương gia, tiểu tử này cũng không đắc tội với ta, sao lại có thể để cho hắn ở phòng củi. Ta rất thích hắn, có thể giữ hắn lại không?”

“Nàng đều đã nghe thấy, là tự hắn muốn đi, ta cũng không có biện pháp.” Dạ Vô Yên nhếch môi nói nhàn nhạt.

Phòng củi trong phủ của Dạ Vô Yên thật ra không có củi đốt, chỉ có những cái bàn bỏ đi chồng