Đào Hoa Yêu Yêu

Đào Hoa Yêu Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324942

Bình chọn: 9.5.00/10/494 lượt.

iêm trang nói:

- Cho cậu mấy phút ổn định cảm xúc, mình đi lấy nước cho cậu, uống nước xong lại là một hảo hán

Nói những lời lảm nhảm chẳng ra gì rồi cô đi về phía máy lọc nước ở

góc nhà nhưng đi chưa được năm thước thì đã nghe thấy một tiếng thét

chói tai.

- Yêu Yêu, cẩn thận!

Cô quay đầu lại, hoảng sợ nhìn thấy chiếc đèn trên trần rơi xuống Đào Hoa Yêu Yêu, mà còn nhanh hơn đèn, một người con trai gầy gò lao về

phía Đào Hoa Yêu Yêu…

Cậu không qua xem anh ấy thế nào sao?

- Chẳng phải không có chuyện gì đấy thôi

- Người ta cứu cậu

- Mình cảm ơn

- Yêu Yêu…

- Làm cái gì! Không thấy mình vội sắp chết sao? Cậu có rảnh thì không bằng giúp mình thu dọn đồ đi

- Mình chỉ định nói cho cậu, cậu đã sắp xếp cái thùng Tiểu

Trần đã xếp đến hai lần, còn hai khay đạo cụ thì chưa trang trí.

- Có phải mình rất mất nhân tính không?

- Ừ, có hơi hơi. Bàng Hải Âm vỗ vai cô: – nhưng không sao, dù sao cũng là anh ấy chọc giận cậu trước

Lặng im… Một hồi lâu, Đào Hoa Yêu Yêu nhẹ nhàng hỏi:

- Anh ấy… không sao chứ?

Nín thở…

Bàng Hải Âm thở dài:

- Vừa khéo trước khi đèn rơi xuống anh ấy ôm cậu lăn sang

một bên. Mình đã hỏi bác sĩ đi theo anh ấy rồi, nghe nói khi ngã xuống

đất bị đau bả vai nhưng sau lễ hội này anh ấy liền đi tham gia tiệc tối

đấu giá, chắc không có vấn đề gì

- Vậy là tốt rồi…

Đào Hoa Yêu Yêu ngẩng đầu, nhìn đỉnh đầu, yên lặng trong chốc lát,

đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười, sau đó, không nhịn được bật cười

- Hâm? Bàng Hải Âm ngạc nhiên nhìn cô.

Đào Hoa Yêu Yêu nhảy xuống thùng vỗ vỗ bả vai Bàng Hải Âm:

- Thôi, mọi thứ rồi sẽ qua

Đúng vậy, bây giờ còn để ý đến anh ấy nhưng nếu cố gắng nhất định có thể quên được anh.

Bàng Hải Âm nhìn Đào Hoa Yêu Yêu vừa hát bài hát “anh nói em hạnh

phúc sao?” vừa cố gắng làm việc mà lòng chua xót. Vừa định ôm cô đã thấy Đào Hoa Yêu Yêu nhận được một cuộc điện thoại lớn. Không đến ba giây,

vẻ mặt cô lập tức tỏa sáng, kêu lớn qua điện thoại:

- Mỹ nam, mỹ nam, cậu đúng là mỹ nam đẹp nhất trên đời, mình yêu cậu đến chết mất, được được được, mình chờ cậu đón mình, mình ở

XXXX…

Báo qua địa chỉ rồi cúp máy, Đào Hoa Yêu Yêu đắc ý quay đầu nhìn Bàng Hải Âm nói:

- Thấy chưa, tình cảm hạnh phúc, đây mới là tình cảm hạnh phúc

Bàng Hải Âm lườm cô một cái:

- Giả vờ, trước mặt mình mà còn giả vờ, có thích mình lột da cậu không.

- Gì chứ?

Bàng Hải Âm khẽ búng vào khuôn mặt Đào Hoa Yêu Yêu, vừa chạm vào đều chỉ là nước mắt ướt sũng.

Trên sân khấu nhỏ, các dạ tiệc lớp rèm, Sở Phi lẳng lặng nhìn cô gái

bé nhỏ ùa vào lòng một người đàn ông cao lớn, hai người ôm nhau nhảy

nhót, người đàn ông thân thiết hôn cô, chiều chuộng vuốt tóc cô. Sau đó, hai người cùng ngồi vào chiếc xe thể thao, nhanh chóng mất hút trong

màn đêm

Lưu Khiêm Học ở sau anh lắc đầu trào phúng:

- Không trách được anh hùng cứu mỹ nhân cũng không làm động lòng người đẹp

Sở Phi không nói gì.

Lưu Khiêm Học nhắc nhở anh:

- Sở Phi, Đào Hoa Yêu Yêu không phải cô gái bình thường, nếu cậu thật sự không theo đuổi cô ấy thì chỉ sợ không có cơ hội nữa

Khi nãy, ở sau hậu trường, chiếc đèn lớn rơi xuống, ngay lúc chỉ mành buộc chuông, Sở Phi hết sức cứu được Đào Hoa Yêu Yêu nhưng khi anh tiến lên nâng hai người ngã trên đất dậy, anh thấy trong mắt Đào Hoa Yêu Yêu là sự sợ hãi đến vỡ vụn. Nhưng khi cô thấy Sở Phi không bị đèn đập vào

thì cứng rắn co tay về, sau đó khách khí cảm ơn Sở Phi một tiếng rồi bỏ

đi. Anh nhớ rõ bóng dáng Đào Hoa Yêu Yêu, cô dùng sức nắm chặt tay, hồi

lâu sau vẫn kiên quyết bước đi, không quay đầu nhìn Sở Phi đến một lần.

Cô gái này, ý chí kiên định đến dọa người.

Sở Phi chỉ lặng lặng nhìn màn đêm đen như mực, một hồi lâu sau mới thản nhiên nói:

- Như vậy tốt lắm.

Lưu Khiêm Học dừng sức lườm anh, tức giận đến quay phắt người bỏ đi. Gỗ mục, gỗ mục, gỗ mục không thể trạm chổ.

Sở Phi một mình tựa người lên lan can cẩm thạch, nhìn màn đêm trống vắng.

Đó là một đêm vô cùng yên tĩnh, là đêm đầu tiên Đào Hoa Yêu Yêu trở

về sau bốn năm. Cuối cùng cô cũng trở về nhưng cũng sắp sửa rời đi mãi

mãi…

Đào Hoa Yêu Yêu thật sự quyết định từ nay về sau quên Sở Phi nhưng

đôi khi ông trời hay thích trêu ngươi, càng muốn quên lại càng không thể không tới gần, tỷ như hiện tại.

Đào Hoa Yêu Yêu ra sức đạp vào chiếc ô tô:

- Đồ bỏ đi!

Ở bên cô, một người đàn ông đẹp trai cười cười nhìn cô đá đá ô tô mấy cái rồi mới thủng thẳng nói:

- Nghỉ một lát đi, anh đã gọi điện thoại báo cảnh sát kêu xe tải đến

- Đáng chết!

Đào Hoa Yêu Yêu đấm đấm thắt lưng. Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên cô đến công ty sau 4 năm bỏ đi, sáng sớm, cô đặc biệt mặc bộ váy công sở

xinh đẹp, muốn thật long lanh ra cửa. Để phối hợp với quần áo, thể hiện

nữ tính và khí chất quyến rũ mà còn đi giầy cao gót 7 phân. Nhưng xe vừa ra dến đường lớn chưa được 5 phút thì đột nhiên bị hỏng.

Ghê tởm hơn là người đàn ông bên cạnh nhìn được nhưng không dùng được…

- Gối thêu hoa! Cô oán hận trừng mắt nhìn mỹ nam bên cạnh

- Ha ha, tiểu thư, em đừng kì thị chứ, ai quy định là đàn ông thì phải biết sửa xe?

Đào Hoa


Snack's 1967