
Trong nháy mắt, anh nghĩ muốn ôm cô.
Tiếp theo một cái chớp mắt, anh chỉ là vòng qua cô, tiếp tục đi ra ngoài.
"Trì Thành!"
Thì Nhan gọi anh.
Anh không dừng lại.
Cô sửng sốt đứng nguyên tại chỗ một lúc, vội nhấc chân đuổi theo, Trì Thành đi không nhanh, đảo mắt liền bị cô đuổi kịp. Bởi vì chân bước quá nhanh, lúc Thì Nhan từ sau ôm lấy anh, đầu vai Trì Thành run lên bần bật.
Gò má Thì Nhan dán chặt vào lưng anh, không buông tay.
"Anh bây giờ là bệnh nhân, cần người chăm sóc.
Cho em hai lựa chọn.
Đi về nhà anh, em chăm sóc anh.
Hoặc là,
Dẫn anh về nhà em, em chăm sóc anh. . . . . ." Cuối cùng cũng về đến nơi, Thì Nhan thận trọng dừng xe lại. Phóng tầm mắt nhìn, trong nhà để xe của anh, có mấy chiếc xe tất cả đều là màu trắng, hết sức đơn điệu.
Thì Nhan biết anh rất thích màu trắng, nhớ năm đó vì để đến gần anh, chính mình lại giống nữ quỷ thường mặc váy trắng, giữ mái tóc thẳng đi khắp nơi tại thư viện trường.
"Năm đó" —— thật đúng là cái từ tàn nhẫn, Thì Nhan cười một cái, Trì Thành cau mày nhìn lại. Thì Nhan thu lại tiếng cười, tiến lên đỡ, lại bị anh hất ra.
"Đừng đụng vào tôi."
Nhìn Trì Thành sắc mặt tái nhợt cô cũng không nổi giận, chỉ vì anh khó chịu giống như đứa bé. Dưới lầu an ninh hướng anh chào hỏi, anh liền hơi sức đáp lại cũng không có.
Bộ mặt kinh ngạc của nhân viên an ninh khi nhìn thấy phía sau anh có một cô gái. Thì Nhan nghĩ tới, mình nên hay không nên lên tiếng chào hỏi thì đã bị Trì Thành kéo vào thang máy.
Anh siết chặt cánh tay cô, tựa trên vách thang máy, dường như tất cả sức lực là dùng để nắm lấy cô, vì vậy mệt mỏi hơi khép lại tròng mắt.
Thì Nhan hoàn toàn không có lên tiếng, cúi đầu nhìn tay anh, ngón tay thon dài giống như trong trí nhớ.
Trì Thành lên tiếng: " Tầng 19 ."
Cô yên lặng ấn xuống số 19.
Nhà trọ độc chiếm một tầng, vào nhà đổi giày, cầm cho cô đôi dép nữ, Thì Nhan nhìn lại sửng sốt một chút.
"Bạn gái anh vẫn còn đi công tác? Nếu như nhìn thấy tôi ở chỗ này, cô ấy có hiểu lầm hay không?"
Cô thử dò xét với ý vị rõ ràng, ánh mắt lóe lên tia đè nén, Trì Thành cũng vẫn như cũ nhấc khóe môi, cười như không cười.
"Yên tâm, cô ấy rất tin tưởng tôi." Trì Thành ngồi trên ghế sofa đáp.
Thì Nhan nhăn mặt, đá văng dép ra, chân không đi vào. Ngắm nhìn chung quanh, nhà trọ xa hoa lại đơn điệu, nhìn ra được chủ nhân của nó không hề đem nơi này làm nơi ở.
"Đồ ăn bữa tối mua ngoài đã nguội. Anh trước ngủ một giấc, tôi đun nóng lại món ăn, nấu một ít canh sẽ gọi anh."
Trì Thành tựa hồ không nghe thấy, dựa vào ghế sa lon. Nhìn khuôn mặt anh chẳng biết lúc nào đã nhắm mắt lại. Thì Nhan tiến tới, rất gần.
Ngón tay Thì Nhan xoa nhẹ gương mặt của anh thì phát hiện lông mi anh run lên.
Trong lòng cô mềm mại, im lặng lại gần, lộ ra đầu lưỡi, thực bất ngờ liếm liếm xuống môi anh.
Trì Thành đột ngột mở mắt.
Thì Nhan một tay chống cằm, cùng anh cách vài cm, đầu ngón tay điểm điểm miệng anh, cười tủm tỉm, "Giả bộ ngủ, thật không ngoan."
******
Trì Thành nhìn môi cô gần trong gang tấc, thật ra anh càng muốn nhìn thấu ý nghĩ của cô.
"Cô còn muốn cái gì?"
Thanh âm của anh bình tĩnh mà trầm thấp, Thì Nhan nhất thời không nghe rõ: "Sao?"
"Nói đi, Cô muốn từ chỗ tôi lấy được cái gì."
Trì Thành chuyển sang bên cạnh, chỗ ngồi trống đi, vẻ mặt không có nửa điểm như là lần đầu đàm phán buôn bán.
Thì Nhan có chút duy trì không nổi vui vẻ, "Tôi không hiểu ý của anh."
"Thì Dụ cạnh tranh thành công, tôi hiểu rõ mình không còn giá trị lợi dụng nữa, cô sẽ rời đi, tôi không ngăn cản cô, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên."
Thì Nhan giận dữ cười nhẹ, "Anh nghĩ tôi là người như vậy?"
Mập mờ tan hết, ánh mắt hơi lạnh.
Bị cô ngưng mắt nhìn, Trì Thành trong lòng vừa kéo ra suy nghĩ.
Ngày trước cô cứ như vậy, luôn có thể giả bộ đặc biệt vô tội. Lúc còn trẻ ngu ngốc, cảm thấy cô gái này đặc biệt như thế, quật cường như vậy hấp dẫn anh, đã cách nhiều năm mới hiểu được, cô chính là bông hoa sắc màu rất đẹp, sinh trưởng ở chỗ tối tăm, nhưng lại rất độc.
Trì Thành xoay người, không nhìn tới cô.
"Đừng như vậy giả mù sa mưa, tôi nhìn thấy thật nhàm chán."
". . . . . ."
"Tôi có chút mệt mỏi, sẽ không tiễn khách ."
******
Trì Thành vào phòng ngủ, cánh cửa khép chặt.
Phòng khách to như thế, chỉ lưu lại một mình Thì Nhan.
Cô nhìn cửa phòng ngủ khép chặt, bó tay hết cách.
Đã từng vô số lần cãi vã, bây giờ nhớ lại, vẫn ngọt ngào như vậy, không hề như lúc này, cô khóc không ra nước mắt.
Chẳng lẽ chỉ vì thời gian qua, cô vô cùng chắc chắn anh yêu cô, hiện tại, lại không thể. . . . . .
Trong trí nhớ bọn họ, lần chiến tranh lạnh dài nhất, thời gian chừng nửa tháng, cô dọn nhà, đổi mã số, kết quả một ngày trở lại nhà trọ mới thuê, lại phát hiện anh đang ngủ ở trên giường của cô.
Thì Nhan lập tức liền hận nghiến răng nghiến lợi, xông tới vén chăn, nháo cùng cắn, quấy nhiễu cho đến khi đánh thức anh. Hai người trong bóng tối hăng hái kêu gào, Trì Thành rốt cuộc bị cô đả thương mấy cái, thành công hợp lại hai cánh tay, ôm lấy cô.
Chóp mũi anh dụi trên cổ trơn mịn của cô: "Muốn an