
, người khác cô chưa từng gặp qua, nhưng quân nhân gặp nhiều nhất. Tô Ca đi theo người đàn ông kia lên xe, là chiếc
Audi màu đen. Tô Ca cảm thấy kỳ quái, tại sao xe cảnh sát hình sự lái
cũng không phải là xe cảnh sát. Có điều nghĩ tới thế này là có thể gặp
được Trần Lê rồi, cô liền thấy thoải mái. Nghi vấn này cũng bị cô quẳng
ra sau đầu.
Anh cảnh sát hình sự này từ khi lên xe liền không nói một câu. Chi yên lặng lái xe. Tô Ca trộm nhìn anh ta, vành nón cảnh sát đội cực tháp, cơ bản là không nhìn rõ diện mạo. Tô Ca chỉ nhìn thấy cái cằm cương nghị, đường cong như gao gọt, còn có đôi môi mỏng nhếch thành một đường thẳng. Hẳn là, chính là một người đàn ông nhìn rất đẹp trai
đi?
Tô Ca che mặt, cô không nghĩ tới thời điểm này cô còn nổi lên hoa tâm, có điều, sự tồn tại của người đàn ông này quá mạnh mẽ, làm cho người ta thấy khó quên,mà mùi hương trên người có chút gay mũi.
Mùi hương? Trong chớp mắt, Tô Ca chỉ cảm thấy đại não của mình như bị sét
đánh. Cô đột nhiên nhớ tới, vừa rồi khi mình và vị cảnh sát giao thông
kia quay lại cửa tiệm, mùi máu tươi bên trong đã hoàn toàn biến mất, còn có cô gái trong cửa hàng đó nhìn rất quen. Dường như, trước khi cô bị
cảm nắng ngã xuống đã gặp qua cô ấy, dường như là đi phía trước mình, cổ tay áo mơ hồ bay qua mũi mình, sau đó cô liền té xỉu rồi. Cái mũi bây
giờ vẫn còn ẩn ẩn cảm giác khó chịu. Có một ít mùi lưu lại, mà mùi này
lại giống như đúc mùi hương trên người vị cảnh sát hình sự này!
Đại não giống như không thể khống chế, có một ý nghĩ cực kỳ khủng bố hình
thành. Mùi hương đó chính là thuốc mê, có thể khiến người ta nhanh chóng ngất đi. Nếu, người đàn ông trước mắt khong phải là cảnh sát hình sự
gì. Mà là đồng bọn của bọn họ. Tại lúc cô đi tìm cảnh sát thần không
biết quỷ không hay bị hôn mê. Tranh thủ đủ thời gian di dời thi thế, phá hủy hiện trường phạm tội, rồi sau đó lại giả trang hình cảnh đưa cô đi. Nếu thật là như vậy, anh ta muốn dẫn cô đi nới nào? Trần Lê đâu? Có thể là đã gặp bất trắc rồi không.... Tô Ca chợt không dám
nghĩ tiếp nữa, động động cái tay có chút cứng ngắc, cô khẩn trương, nghĩ tới nếu bây giờ từ phía sau cho người đàn ông này một côn, xác suất
chính mình chạy trốn có thể là bao nhiêu. Nhưng mà, không đợi cô hành
động, người đàn ông này lại đột ngột phanh lại, quay đầu nhìn cô. Mở
miệng nói "Không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị cô phát hiện rồi." Thanh
âm của anh ta trầm thaaos, như là hạt cát rơi vào trên mặt gương bóng
loáng, mang theo một chút khàn đục, cũng không khó nghe, ngược lại càng
thêm vài phần mê hoặc không nói thành lời.
Phảng phất như bị dội
một chậu nước lạnh vào đầu, thân thể Tô Ca cứng ngắc, hoàn toàn không
biết kế tiếp nên làm gì bây giờ. Môi mỏng khẽ mở, người đàn ông kia lại
nói tiếp: "Nếu không muốn bị xé nát, cô tốt nhất nên theo sát tôi. Đừng
quên bạn của cô vẫn đang nằm trong tay tôi."
Rốt cục Tô Ca cũng
thấy được ánh mắt của người đàn ông này, tối đen như đêm,tròng đen giống như đêm đông, chỉ một cái liếc mắt này có thể làm cho người ta không
lạnh mà run. Còn có ngũ quân sắc nét kia, làn da màu ong mật, mũi cao.
Môi mỏng. Giống với suy đoán của cô lúc trước, đúng là một người đàn ông vô cùng dễ nhìn. Nhưng mà cuối cùng cô cũng không có tâm tình háo sắc.
Cô thấy anh ta cởi quần áo ngay trước mắt cô, lộ ra cơ thể gầy gò nhưng cơ bắp rắn chắc. Người đàn ông ném đồng phục cảnh sát, thay một cái áo kẻ
caro cực kì phổ biến,cũng đổi thành một chiếc quần bó. Đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai,xem dáng vẻ giống như phần lớn những thanh thiếu niên
hiphop trên đường phố. Đổi quần áo xong anh ta lại lái xe,dừng xe tại
một khách sạn cực kì bình thường. Anh ta mở cửa xe trước, đi xuống, đi
tới bên kia mở cửa kéo cô đi ra.
Tay của anh ta nắm thật chặt eo
của Tô Ca. Hai người ôm nhau tiến vào khách sạn,người ngoài nhìn vào
giống như là một đôi tình nhân bình thường khác. Đi vào trong khách sạn, ngay cả đăng kí phòng anh ta cũng không làm, đi thẳng lên lầu hai. Tim
Tô Ca đập cực nhanh. Cô muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng lại phát hiện bây
giờ mình không thể phát ra âm thanh gì được. Hiện tại việc cô có thể làm được chính là đi theo anh ta, đi theo anh ta.
Người đàn ông này
dừng lại trước phòng số 1404. Anh ta dùng tay không nhẹ không chậm gõ
bốn tiếng. Cửa được mở ra. Một khuôn mặt hì hì tươi cười xuất hiện, rõ
ràng đó chính là nhân viên nam như rắn độc ở cửa hàng Y Mã Nhi kia!
Tô Ca nhận thấy được sức mạnh trên lưng, tiếng kinh hô còn chưa thốt ra
liền bị kéo vào trong phòng. Trong phòng có ba người đàn ông, một là
nhân viên ở cửa hàng vừa rồi, một là người đàn ông trung niên mặt sứt
sẹo, còn có một tên côn đồ tóc vàng chỉ tầm mười tám mười chín tuổi.
Ba người đàn ông đều nheo nheo mắt nhìn cô, người tóc vàng kia sau khi
nhìn Tô Ca nói mật lệnh, liền cười ha ha với người đàn ông đưa cô tới
nói:
"Tần Mặc Nhiên,dáng vẻ của lão Đại, quả nhiên là danh bất hư truyền dễ dàng thu phục cô bé đúng giờ như thế rồi."
Người đàn ông bán hàng trong cửa tiệm cũng phụ họa theo: "Này có sá gì, Tần lão đ