XtGem Forum catalog
Đáng Tiếc Không Phải Anh

Đáng Tiếc Không Phải Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324134

Bình chọn: 8.5.00/10/413 lượt.

mặc váy đó nhảy, đáng thương cho chú rể béo phì, uốn éo cả người rung cả thịt, làm trò cười cho thiên hạ. Lần này có cơ hội như vậy, bọn họ hiển nhiên muốn đùa cợt một phen.

Phù dâu để làm cái gì, chính là tại thời khắc mấu chốt giúp đỡ cô dâu, vì thế tôi không thể chối từ, tiến lên phía trước. “Tôi uống thay chị tôi.” Tôi cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, đưa tay đoạt lấy, thật nhiều mùi vị, vị dấm chua, nước tương, rượu vang, bia, cay, tất cả đều có, khiến tôi buồn nôn.

Bây giờ mà rút lui hiển nhiên là không được, chị họ còn trơ mắt nhìn tôi, tôi nhắm mắt bịt mũi, cảm tưởng như chén thuốc, kiên trì nuốt toàn bộ xuống. Uống xong, lau miệng, khống chế không được xúc động phun ra, tôi ra vẻ tươi cười, “Hương vị rất được.”

Chú rể cảm kích nắm mu bàn tay tôi, tôi cười lắc đầu, rõ ràng nghe phía sau có âm thanh, “Thôi đừng cố, đắng quá cứ nói ra.”.

Tôi không cần quay đầu lại cũng biết rõ lời này từ miệng ai, nhưng tôi lười tranh luận, cũng không thèm để ý.

Lúc này hành động đại nghĩa của tôi đã kinh động đến mọi người, có người đàn ông gầy lại nói, “Không tính không tính, không thay mặt uống được.”.

Không là không thế nào, chết tiệt, tôi nghĩ lúc này nên học Chu Xuân nói tục.

Thấy anh ta muốn lặp lại chiêu cũ, tôi không muốn làm công sức lúc trước bị uổng phí, cái khó ló cái khôn, “Tôi mời anh một ly.”

“Xin kính trước,” tôi lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch, bất kể trong ly là rượu trắng hay hồng, tôi đặt chiếc ly xuống mặt bàn, khiêu khích anh ta, hào khí bừng bừng, tự cho mình chính là đại hiệp Kiều Phong[19'> có một không hai.

“Tiểu muội tửu lượng thực rất tốt.” Người đàn ông gầy kia vẫn cười trêu chọc, nhưng vẫn phải uống cho xong ly rượu này, trừ phi anh ta muốn mang danh ỷ lớn hiếp bé.

Để nung nóng bầu không khí, chén rượu thứ hai tương tự được đưa ra, “Chuyện vui phải nhân làm đôi, tiểu muội xin kính anh thêm một ly nữa.”. Tôi cười thật sâu, ly rượu vừa chạm vào khoé môi đã bị người khác cướp lấy.

Là ai to gan dám phá hỏng chuyện tốt của bổn cô nương? Tôi hung tợn quay lại nhìn trừng trừng, lại bị một ánh mắt sắc bén dữ dội hơn dọa c chí khí bừng bừng lúc nãy bay biến đâu hết.

Hướng Huy lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, chuyển hướng sang người đàn ông gầy, “Ly này tôi xin thay cô ấy uống.”. Rồi anh ngửa cổ uống cạn, không để người đàn ông gầy kịp tiếp lời, nắm chặt cánh tay tôi, âm u nhìn tôi chằm chằm, âm thanh lạnh lẽo không mang một tia ấm áp, “Ra cùng tôi.”.

Trước mắt bao nhiêu người, anh ấy dám đối xử với tôi như vậy, tôi không bình tĩnh đẩy anh ra, “Không đi.”.

Anh tăng lực trên cánh tay tôi, kéo tôi một mạch ra ngoài.

“Tiểu Hướng, có chuyện gì vậy? Em buông Diệp Tử ra trước đi.” Anh rể từ phía sau tiến lên chặn lại, tôi thở ra.

Hướng Huy hờ hững nói: “Cô ấy uống nhiều quá, em phải đưa cô ấy về thôi.”

Chú rể vừa nghe thấy lời này liền cười nói, “Ờ ờ, vậy phiền em chăm sóc cô ấy.”.

Tôi còn chưa kịp phát ra tín hiệu cầu cứu, đã bị Hướng Huy túm lôi đến cửa khách sạn.

Đến cửa, tôi giãy giụa thoát ra định trốn vào bên trong, vừa chạy được vài bước, đã bị một cánh tay thon dài rắn chắc ôm trở lại, hung hăng đẩy áp tôi vào tường. “Một cô gái như em lại đi uống nhiều rượu như thế…”

Tôi giật mình hiểu ra nguyên nhân vì sao anh ấy lại tức giận. Nhưng mà, cái này thì liên quan gì đến anh ấy? “Cũng không khiến anh quản.”

“Độ rượu vang này quá mạnh, lại uống hết, chỉ bẽ mặt em thôi.” Anh dùng giọng điệu chế giễu nói, tôi vểnh mũi lên, tôi cho đến bây giờ một chút cảm giác cũng không có, chẳng lẽ nói say là say luôn? “Ở đây đợi tôi, không được đi đâu xa.” Anh ra lệnh, xoay người rời đi, tôi nhún vai cười lạnh, đùa ah, tôi vì sao phải nghe lời anh ấy nói.

Dường như biết rõ tôi sẽ không ngoan ngoãn làm theo, anh quay đầu nói: “Nếu như không muốn lại bị kéo lần nữa, làm theo những gì tôi nói đi.”.

Chết tiệt, đây là lần thứ hai hôm nay tôi xúc động mắng chửi. Thế nhưng người này nắm tay uy hiếp tôi, tôi không nghĩ hôm nay lại là trung tâm tiêu điểm của mọi người, cho nên, chỉ có thể vô điều kiện chấp nhận.

Tôi thấy anh rẽ vào siêu thị tiện lợi hai mươi bốn giờ, một lúc sau đi ra, trên tai cầm hai chai trà Ô Long, “Cầm đi, uống cho tỉnh rượu.”.

“Cảm ơn, anh nghĩ thật chu đáo.” Tôi gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Anh mặt không đỏ, tim không nhảy, nói đơn giản, “Không cần khách khí.”. Da mặt thật dày.

Uống nước lúc này thật là tốt, đột nhiên cảm thấy chóng mặt, khí huyết nhắm thẳng dâng lên, mặt biến thành quả cà chua, dạ dày khuấy lên, nôn thốc nôn tháo.

Đầu choáng váng hồ đồ, tôi dùng lực đánh vào đầu, mắt có chút mơ hồ, mơ mơ màng màng, chỉ biết rằng có một người nào đó nâng cơ thể tôi, tôi biết rõ là Hướng Huy, cho nên cũng yên tâm nhắm mắt.

“Có đỡ không?” Giọng nói dễ nghe truyền vào tai tôi, “Dám uống say thế, xem em về sau còn cậy mạnh thế không.”.

“Tôi không say.” Tôi đầu đau muốn nứt, còn có thể duy trì một tia tỉnh táo, muốn tôi thừa nhận uống say, hiển nhiên là không có chuyện đấy.

Anh sang sảng cười lớn, “Không ai uống say lại tự nhận mình