Polaroid
Đáng Tiếc Không Phải Anh

Đáng Tiếc Không Phải Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323850

Bình chọn: 8.00/10/385 lượt.

ng Huy, đang buồn bực thì thấy anh cùng Từ Văn Tiệp tay trong tay đi vào, khi nhìn thấy tôi, bàn tay Văn Tiệp cầm tay Hướng huy siết thật chặt, lập tức nâng lông mi lên, cười khiêu khích tôi.

Tôi cảm thấy cô ta hơi buồn cười, trong lòng không hiểu sao không thoải mái, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười méo mó đáp lại. Từ Văn Tiệp là mẫu con gái Thượng Hải điển hình, mắt to, tóc dài, làn da trắng nõn, thân hình cao gầy. Còn tôi, tóc ngắn ngang tai, so với cô ta thấp hơn nửa cái đầu, trên dưới toàn thân xem không ra chỗ nào đặc biệt, càng chưa nhắc tới nữ tính. Không phải tự ti, bất quá, vẫn phải tự mình hiểu lấy.

Kỳ thật không cần so, sớm đã phân cao thấp rồi.

Tôi vì cái gì mà lại từ lấy mình âm thầm so đo cao thấp với Từ Văn Tiệp, tôi lại không nguyện ý miệt mài theo đuổi.

Từ Văn Tiệp trước mặt tôi cố tình tặng cho Hướng Huy một nụ hôn gió, đôi mắt mê hồn, vô cùng phong tình, tôi quay đi, giả vờ không thấy. Lát sau nghe Hướng Huy ho nhẹ một tiếng, tôi mới quay lại.

Lúc này, Từ Văn Tiếp đã đi mất, còn gương mặt Hướng Huy hơi hơi ửng hồng.

Tôi cười khẽ, Hướng Huy không tự nhiên nói : “Nào, chúng ta bắt đầu đi ”

“Được ” tôi tỏ thái độ thờ ơ, nhún vai

Anh nhìn tôi hai giây, mở ngăn kéo lấy tập tư liệu, tôi cúi đầu nhìn lại, lời bài hát song ca của chúng tôi “Ánh mắt của em” .

Tôi thấp giọng nói thầm : “Không biết rõ tại sao, tự nhiên lời bài hát vẫn không thể thoát ra, ý thức mơ hồ”

Tôi không rõ Hướng Huy có hay không nghe thấy tôi bụng đầu bực túc, tóm lại anh ta không có ý định lấy lại lời bài hát, ngược lại, đưa trước mặt tôi.

“Tôi không dùng đến” .Tôi dè bỉu, đừng nghĩ tôi giống như anh.

Anh cười lắc lắc đầu “Em đừng tự cho là mình giỏi”

“Anh cho rằng anh hiểu rõ tôi sao ?” Câu này vừa mắc kẹt trong cổ họng, tôi nuốt trở lại trong bụng.

Hướng Huy dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, lúc này tôi mới thấy lời nam, nữ có thay đổi đánh dấu bút đỏ, có một đoạn nam nữ cùng hát là phần quan trọng nhất.

Không nghĩ đến con người này quá cẩn thận, đương nhiên tôi cũng không cho đó là sai lầm. Tôi chỗng đỡ : “Tôi biết, không phiền anh chỉ dạy”

Lời vừa nói ra miệng, tôi liền cảm thấy có chút ý vị không đúng, thế nào nghe đầy oán giận. Tôi cúi đầu, lấy lời bài hát, than thở vài câu.

Hướng Huy như không để ý, cười cười, chuyển qua ngồi trước đàn piano, mở nắp đậy, ngón tay thon dài lướt nhẹ, một chuỗi âm thanh khoan khoái bắt đầu khởi động.

Tôi giật mình há to mồm, anh còn có thể chơi piano? Nhưng thật tôi không hề nghĩ đến. Từ trước cũng chưa từng nghe đến.

“Chúng ta trước thử âm”

Tôi gật đầu, hắng giọng một cái.

Tôi chỉ thấy ngón tay mảnh khảnh của anh linh hoạt trên bàn phím, một khúc nhạc dạo tuyệt vời theo đầu tay anh chảy xuôi.

Hướng Huy với giọng hát êm dịu có hơi cao, so với giọng hát của Tiêu Thiên Bình cao vúi cách biệt một trời, cho dù như vậy, bài hát này lại có hương vị khác, cùng dung hợp giọng hát của tôi lại hòa hợp thần kì.

“Tình yêu làm anh quên thức giấc.

Anh nguyện nhắm mắt lại.

Không màng chìm trong giấc ngủ dài suốt cuộc đời mãi không tỉnh.

Anh chính là kiếp sau của em

Tình yêu là niềm hạnh phúc tột cùng của những con người không chia xa

Không còn thu đến xuân đau khổ tìm kiếm nhau

Em nguyện cùng anh phiêu du không điểm dừng

Đừng để anh nhìn thấy đôi mắt buồn của em trong thế giới thương tâm này thêm nữa.

Hãy dựa vào nhau cùng đối diện vào bão tố phong ba

Hãy để anh hôn lên trái tim em bằng nỗi đớn đau của anh.

Nhìn thấy đôi mắt anh lệ rơi không ngừng

Những gian truy thử thách trên từng bước đường tình yêu của anh làm tan vỡ con tim em

Giấc mơ ấy tuy đau khổ nhưng ngày càng gần hơn”

Nguyên bản chỉ là hát thử một vài đoạn, không biết trong lúc vô ý thức hát hoàn chỉnh cả bài ca.

Lúc sau kết thúc, Hướng Huy ngẩng đầu nhìn tôi, bốn mắt giao nhau, anh dần dần thâm trầm, ánh mắt tôi mê muội, suy nghĩ hỗn loạn không thể kiểm soát. Nhớ lúc trước nói một câu đùa với Uông Nhiên, nếu như có người đàn hát với tình cảm sâu sắc cho tớ nghe, trọn đời tớ nguyện được gả cho người ấy.

Nhưng tại sao lại là người đàn ông này?

Tôi có chút tức giận liếc mắt nhìn anh, ánh mắt anh sáng ngời mang tính xâm lược mãnh liệt, chậm rãi duỗi tay ra.

Anh ấy muốn làm gì? Tôi lo lắng tưởng chừng như ngạt thở, trong giây phút miệng đắng lưỡi khô, cái gì cũng không nói ra được.

Anh ta ngừng tay trên vai tôi phủi phủi, cười nói: “Bẩn.”

Tôi thở dài một hơi, không hiểu vì sao lại như vậy.

“Muốn lại lần nữa không?”

“Cái gì ? À, vâng.” Tôi chắc chắn là bị chóng mặt, cũng tại nghĩ ngợi lung tung, thầm tự khinh bỉ chính mình.

Tôi nuốt nước bọt, giữ vững tinh thần, bên kia tiếng đàn lại vang lên, lần này bất luận cố gắng thế nào tôi cũng không theo kịp tiếu tấu của Hướng Huy, hát được một đoạn, anh chủ động ngừng lại, ân cần hỏi han : “Em sao vậy ? Vừa rồi còn làm rất tốt mà”.

Tôi nguyền rủa trong bụng, muốn hung hăng tuôn ra một tràng quyết liệt, rõ ràng chính anh quấy nhiễu nỗi lòng tôi rồi lại giả vờ không có gì giống như người khác, nhưng chung quy thế nào, tôi cũn