Polaroid
Đáng Tiếc Không Phải Anh

Đáng Tiếc Không Phải Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322985

Bình chọn: 8.00/10/298 lượt.

cờ gặp anh tới ba lần. Lần đầu tiên, tôi đi học muộn vô tình đụng phải anh ta ngay cửa lớp, làm cả hai ngã xuống gạch đá lạnh trên sàn, nhìn nhau dở khóc dở cười. Khi xếp chỗ chúng tôi lại được xếp ở trên dưới lại nhìn nhau cười đùa, rồi chào hỏi. Buổi tối lúc tan học, vào nhà xe thấy xe tôi bị ai đó khóa chung cùng xe khác. Khi chủ nhân của chiếc xe đó đến, tôi phát hiện đó chính là anh.

Lâm Sâm là một nam sinh ưu tú, gần như hoàn hảo. Ngay năm đầu tiên, anh luôn đứng đầu trong học tập, sớm trở thành ngôi sao trong trong mắt các giáo viên. Ngoại hình cao to xuất chúng, trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái. Tôi vẫn không hiểu vì sao, anh vẫn luôn chung tình, đặt tình yêu lên đầu trong những thứ anh tôn trọng trong khi những điều kiện của anh quá tốt với tôi.

Anh trước giờ luôn bày tỏ những ấn tượng tốt về tôi không che giấu, nên tôi sớm cũng trở thành kẻ thù chung của năm cấp nữ sinh trong trường. Tôi cười khổ một tiếng, mọi người đều ghen tị với tôi, và tôi từ một người không có tiếng tăm gì đột nhiên trở thành tiêu điểm của dư luận.

Tờ đơn Lâm Sâm để lại thấm ướt dấu tay anh, tấm giấy mỏng trong tay tôi giờ nặng như chứa đá bên trong. Đêm trước, anh không chỉ hỏi ý kiến của tôi một lần, tôi nhất quyết trả lời là xin học ở đại học ZJ, đợi đền ngày cuối cùng rồi chính thức điền vào chỗ quan trọng nhất. Anh còn ra vẻ cao thâm khiến tôi vừa bực mình vừa buồn cười. Tôi cũng không hy vọng bốn năm nữa phải tiếp tục gặp anh cùng ánh mắt sát thủ của các bạn cùng trường. Thế là đại học ZJ đổi thành đại học JT, những tôi sẽ không để anh có được điều anh muốn. Mà Z và J ở hai thành phố khác nhau, dù sau này có thế nào, chí ít có thể hượng thụ bốn năm thanh tĩnh.

Cửa phòng bị đẩy ra, kéo tôi trở về thực tại. Mẹ mang vào hai túi to, tôi vội vươn tay đỡ lấy. Nhìn xuống, toàn là đồ ăn vặt, hoa quả và bánh ngọt, bất giác bật cười: “Mẹ, mẹ mua nhiều như vậy làm gì?”

“Để con mang đến trường, nghe người ta nói đồ ăn ở thành phố J không tốt, sợ con lại bị đói”. Mẹ bẻ cổ áo, ngồi xuống cạnh tôi.

Tôi với tay rót nước, bĩa môi: “Nhiều như vậy ăn sao hết”.

“Con không ăn hết còn có Lâm Sâm ăn”

Tôi á khẩu không nói được gì, lời vừa vòng vo đến đầu lưỡi lập tức quay vào, rốt cục cũng yên lặng nuốt trôi.

Như thấy tâm trạng thay đổi của tôi, mẹ tôi kinh nhạc hỏi: “Vừa rồi Lâm Sâm sang nhà chúng ta chơi, nó nói hôm nào trở lại thăm con. Hai đứa xảy ra chuyện gì thế?”

Tôi cảm thấy mình toàn điều đen tối, thường nghe nói cha mẹ vì con cái yêu sớm mà dùng mọi cách ngăn cản, chỉ vì ngọn lửa tình yêu bị áp bức mà tình cảm lại càng nảy sinh, còn bố mẹ tôi chẳng những không cản mà còn áp dụng chính sách bỏ mặc cho tự do yêu đương.

“Mẹ, con và anh ấy đã không học cùng trường, mẹ đừng bận tâm về anh ấy nữa.” Tôi nói rất nhỏ nhẹ nhưng vẫn không tránh được cái cốc vào trán.

Tôi chán nản chép miệng, thì thầm vài câu, mẹ hừ một tiếng ."Làm như mẹ không biết là con dùng thủ đoạn ấy."

Biết không giấu nổi mẹ, tôi ngượng ngùng cười gượng.

“Con được nuông chiều từ bé, cái gì cũng không biết, trước giờ cũng không phải xa nhà, có Lâm Sâm thay chúng ta chăm sóc con, con lại còn không lấy đó làm biết ơn." Mẫu thân đại nhân bụng đầy bực tức, ít nhất trong vòng hai giờ cũng chưa nguôi. Tôi nhướng mắt về phía chiếc đồng hồ treo tường ngoài phòng khách, thầm kêu khổ.

"Thằng bé Lâm Sâm này cư xử rất biết điều, học rộng tài cao, đối với con cũng rất tốt..." Tôi quay đầu sang một bên, nghe tai trái ra tai phải, nói cách khác, phía trước phía sau nghe qua không dưới trăm lần, vết chai trên lỗ tai cũng dày lên thêm mấy tầng.

"..."

“Thật không hiểu con cả ngày nghĩ những gì”. Mỗi lần “thành thật với nhau” nói chuyện thì tôi lại thầm kháng nghị trong im lặng, nhất quyết đợi cuộc thẩm tra kết thúc. Tôi thở dài một hơi, cuối cùng cũng thoát.

Tôi không thể bỏ qua những lời mẹ tôi, bởi vì những lời bà nói đều chính là tội lỗi của tôi khiến tôi vô hình chung càng thêm hổ thẹn.

Tôi hồi hộp cùng lo lắng mong ngóng đón lễ khai giảng, cuộc sống đầy màu sắc, mới mẻ ở đại học sẽ giúp tôi quên đi tình cảm áy náy đối với Lâm Sâm.

Chúng tôi là một mùa thu và một mùa hè

Chu Xuân, không biết rằng có ngày chúng tôi lại trở thành bạn thân...

Chu Xuân là người bạn đầu tiên tôi biết khi vào trường đại học. Ngày hôm đó, tân sinh viên đi trình diện, thực tại có chút hưng phấn, đây là lần đầu tôi rời xa bố mẹ, độc lập sinh hoạt. Sau khi làm thủ tục đăng ký, nộp học phí, nhận được thứ cần thiết hàng ngày, tôi đẩy cửa phòng kí túc 430, lúc đó thấy cô nàng run lẩy bẩy đứng trên thang nhỏ cố hết sức mắc cái màn, nhưng vẫn ngoái đầu lại nhìn tôi, gương mặt dính đầy mồ hồi và bụi bẩn như mèo, trông thật buồn cười, cô chớp chớp đôi mắt đen láy hướng về phía tôi cười ngọt ngào, vẻ mặt chân thành khiến tôi cảm động.

Không để tôi tự mình giới thiệu, điều tiếp theo xảy ra kì lạ ngoài mong đợi. Thấy cô nàng dũng cảm từ trên cầu thang nhảy xuống, tôi trợn mắt há mồm nhìn cô gái xinh đẹp rơi tự do trên không, ngay sau đó là tiếng binh binh bang ba