Đẳng Cấp Quý Cô

Đẳng Cấp Quý Cô

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327131

Bình chọn: 8.00/10/713 lượt.

m cẩn thận cũng chưa chắc đã có tác dụng. Hiểu

Khiết nói đúng, tuổi uncle gấp đôi em, ông ta muốn đặt bẫy, em không

tránh được cũng là dễ hiểu. Điều khiến chị bất ngờ là Sở Sở, sao cô ta

lại trở nên như thế chứ?”

“Em chưa xử lý tốt! Nếu như em xử lý tốt mối quan hệ với Sở Sở thì tất cả những việc này sẽ không xảy ra.” Thang Tuấn ảo não.

Nhắc đến Sở Sở, Hiểu Khiết chợt có chút suy nghĩ.

Thang Mẫn bình tĩnh phân tích, “Đừng tự trách nữa, sai lầm đã xảy ra

rồi, có ảo não cũng chẳng để làm gì. Chị nghĩ, việc quan trọng bây giờ

là nghĩ cách đối phó thế nào!”

Hiểu Khiết gật đầu, “Em đồng ý với suy nghĩ của giám đốc, kế hoạch ban đầu có lẽ cần phải làm nhanh hơn.”

Thang Tuấn tính toán, “Mặc dù hơi gấp nhưng đành liều thôi.”

Thang Mẫn trầm ngâm, “Hiện nay chỉ có thể làm vậy. Uncle đã đoán được chúng ta sẽ bán căn nhà này, chỉ sợ cũng phòng bị trước về kế hoạch

tiếp theo.”

Hiểu Khiết nhìn dáng vẻ lo lắng của hai chị em, lặng lẽ tự hạ quyết tâm, phải cố hết sức giúp bọn họ vượt qua cơn sóng gió này.

Trong phòng khách nhà họ Tăng, hội đồng quản trị vui vẻ trò chuyện.

Đổng sự Tăng cười đắc ý, trong đầu chứa đầy mưu cao kế hiểm. Lúc này,

quản gia nhà họ Tăng đi vào, “Lão gia, cô Lâm này muốn tìm ông.”

Đổng sự Tăng quay đầu lại, thấy Hiểu Khiết thì rất bất ngờ, cười

lạnh: “Ái chà, khách quý, vừa mới gặp lúc trưa, bây giờ đã gặp lại rồi?

Cô tới tìm tôi là vì Hoàng Hải hay là vì nhà họ Thang? Việc công hay

việc tư vậy?”

Hiểu Khiết nói thẳng, “Chủ tịch Tăng, tôi đến đây là vì nhà họ Thang!”

Đổng sự Tăng cố tỏ ra kinh ngạc, “Ồ, là việc tư à! Vậy thì không cần

gọi ta là chủ tịch đâu. Có việc gì? Việc nhà họ Thang có chỗ để ta thò

tay vào ư?” Ông ta giễu cợt.

Hai mắt Hiểu Khiết đỏ hoe hạ giọng, “Chủ tịch Thang lại ngất rồi,

giám đốc Thang hiện đang nóng ruột như kiến bò trên chảo lửa. Thang Tuấn cũng chuẩn bị đi Anh tìm bác sĩ, nhà họ Thang hiện đang trên dưới đều

loạn. Người mà Sở Sở giận là tôi, cho nên tôi thỉnh cầu chủ tịch Tăng

hãy tha cho nhà họ Thang đi.”

Đổng sự Tăng cười lạnh, “Ta có thể cho cô một cơ hội cầu xin Sở Sở,

nhưng phải xem cô có nắm bắt được hay không.” Ông ta quay sang quản gia, “Đưa cô Lâm đi gặp tiểu thư.”

Quản gia dẫn Hiểu Khiết, cô nghiến răng đi theo.

Đổng sự Tăng nhìn bóng dáng Hiểu Khiết, cười đắc ý: “Không ngờ, lần

này tôi hả lòng hả dạ rồi. Thang Lan đã già, Thang Mẫn còn non, khi xảy

ra chuyện lớn thì không ai dựa dẫm được. Lần này tất cả sẽ sụp đổ hết.

Ha ha ha! Nâng cốc!”

Ông ta vui sướng chạm ly với các thành viên hội đồng quản trị.

Hiểu Khiết đi theo quản gia đến trước phòng Sở Sở,

“Tiểu thư Sở Sở, có người tìm cô.” Quản gia khẽ gõ cửa, sau đó mở cửa ra. Sở Sở cầm kéo, đứng ở cửa sổ tỉa hoa.

Quản gia cúi người rồi rời đi.

Sở Sở vẫn mải mê, mặc kệ Hiểu Khiết.

Hiểu Khiết bối rối, khẽ lên tiếng: “Sở Sở, là tôi.”

Sở Sở cười nhạt, không quay lại: “Tôi biết sớm muộn gì cô cũng sẽ tới tìm tôi.”

“Tôi đến để xin cô tha thứ cho Thang Tuấn.”

Sở Sở hừ một tiếng, “Không bao giờ!”

Hiểu Khiết hạ giọng, “Người cô hận là tôi, đừng phải làm tổn thương

những người vô tội. Cô nhẫn tâm dồn nhà họ Thang vào bước đường cùng?”

Sở Sở thản nhiên: “Tại sao lại không? Tôi vì Thang Tuấn mà suýt mất

mạng.” Cô cắt phựt một bông hoa. Hoa rơi xuống sàn. Sở Sở đặt chiếc kéo

xuống, nhặt bông hoa lên, nhìn về phía Hiểu Khiết, “Lâm Hiểu Khiết, cô

nói xem, hoa cắt rồi có thể gắn lại được chăng?”

Hiểu Khiết không đáp.

Sở Sở quay người, cắm cành hoa vào chậu, cầm cốc thủy tinh bên cạnh, chầm chậm tưới nước.

“Chẳng qua họ chỉ mất công ty, so với những đau khổ mà tôi phải chịu

thì chẳng là gì, sao tôi không thể nhẫn tâm chứ?” Sở Sở dừng động tác,

quay phắt lại Hiểu Khiết, tiến từng bước một về phía cô., “Tình cảm hơn

hai mươi năm qua chẳng là gì so với cô, một kẻ qua đường từ đâu chạy

tới. Nếu anh ta chẳng coi sự hy sinh của tôi là gì thì tôi hà tất phải

nương tay? Nếu cô đã biết tất cả những rắc rối này đều do cô thì tại sao còn thản nhiên tiếp tục ở bên Thang Tuấn?”

Hiểu Khiết cắn môi, nhẫn nại, không phản bác, “Ngoài việc rời xa

Thang Tuấn, bất kể cô muốn tôi làm gì, chỉ cần cô hết giận, buông tha

cho nhà họ Thang, tôi đều tình nguyện hết!” Cô rất chân thành khẩn cầu.

Sở Sở nhạo báng, “Cô có mang họ Thang đâu, có tư cách gì mà đi cầu xin cho họ?!”

Hiểu Khiết day dứt, phân vân một lúc rồi cắn môi, từ từ quỳ xuống,

mắt đỏ hoe, “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi. Cô nói đúng, tất cả những gì mà

nhà họ Thang đang phải đối mặt đều vì tôi mà ra. Nhưng tôi không thể rời xa Thang Tuấn, ngoài tới cầu xin cô, tôi không thể nghĩ ra việc gì khác để làm cho anh ấy.” Cô ngẩng lên nhìn Sở Sở, nước mắt lã chã.

Sở Sở càng thêm tức giận, châm biếm: “Các người đang diễn đôi uyên

ương đau khổ phải không? Đừng tưởng tình yêu của các người cao quý! Cô

chỉ là một hắc tinh, một hắc tinh chuyên ám hại đàn ông! Đừng có giả vờ

vô tội trước mặt tôi.” Dứt lời, cô ta hất luôn chỗ nước trong ly vào mặt Hiểu Khiết.

Bị hất ướt hết mặt mũi, Hiểu Khiết thật thảm hại, kinh ngạc nhìn Sở Sở.

Sở Sở khoanh t


Polaroid