Snack's 1967
Đẳng Cấp Quý Cô

Đẳng Cấp Quý Cô

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326814

Bình chọn: 10.00/10/681 lượt.

nhượng bộ.

“Em nhất định sẽ giúp chị, không để người ngoài có cơ hội chõ

mũi vào công ty.”

Hai chị em nắm tay nhau thật chặt, mỉm cười.

Chiếc xe bon bon chạy về phía biệt thự nhà họ Thang.

Hôm sau, trong phòng họp, Thang Mẫn cầm một danh sách, phân

công công việc cho lễ Giáng sinh, “Đây là hoạt động quan trọng nhất dịp cuối

năm của phòng kế hoạch. Bây giờ tôi sẽ phân việc, các bạn cứ theo sự phân công

này để hoàn thành kế hoạch Giáng sinh năm nay!”

Mọi người đồng thanh: “Vâng.”

“Trịnh Phàm, cô phụ trách việc liên hệ làm catalogue. Tố Tố,

việc trưng bày các tầng sẽ giao cho chị. Tô Lợi phụ trách đàm phán với nhà cung

cấp về quà tặng, phần trăm chiết khấu. Sở Sở và Thang Tuấn phụ trách thiết kế

bữa tối tình yêu. Tiểu Trương, Tiểu An phụ trách truyền thông, quảng cáo. Còn

vấn đề gì không?”

Tất cả lại đồng thanh: “Không vấn đề.”

“Tốt! Vậy mau bắt đầu nhiệm vụ, giải tán!” Dứt lời, Thang Mẫn

đứng lên rời đi.

Lần lượt từng người đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Sở Sở đến bên Thang Tuấn, “Em đã liên hệ với một số nhà hàng

rồi, trưa nay chúng ta đến ăn thử một trong số đó nhé.”

“Ừ! Em nhanh thật.”

Sở Sở mỉm cười, như có tính toán.

Phòng làm việc, mọi người đang xử lý công việc vừa được giao.

Trịnh Phàm cầm tài liệu, lặng lẽ tiếp cận Thang Tuấn, mở tài

liệu ra, giả bộ chỉ vào nội dung giấy tờ, làm như đang trao đổi công việc, cô

hạ giọng: “Chủ nhiệm Thang, nhất định anh phải biết một hai nhà hàng tốt. Lễ

Giáng sinh này có đối tượng tương đối được hỏi tôi muốn đi ăn ở đâu. Không thể

chọn nơi rẻ quá được, tôi muốn xem thành ý anh ta với tôi thế nào.”

“Trước tôi có đến một nhà hàng được lắm.” Thang Tuấn cười,

lôi ví lấy tấm danh thiếp đưa Trịnh Phàm, không ngờ làm một mảnh giấy rơi ra.

“Cảm ơn, chủ nhiệm.” Trịnh Phàm hôn gió, vui vẻ nhận danh

thiếp bỏ đi.

Thang Tuấn chú ý đến mẩu giấy rơi xuống đất, “Cái gì đây?”

Anh nhặt nó.

Trên giấy viết: Thang Tuấn, hiện giờ em đang đợi anh

ở quán thịt nướng, hy vọng lát nữa sẽ nhìn thấy anh, dù anh đã rời công ty

nhưng em tin anh vẫn còn quan tâm đến em. Lần này tìm anh đến là muốn nói với

anh rằng, bất kể vấn đề gì, em đều tình nguyện bên cạnh anh, cùng anh đối diện.

Là chữ của Lâm Hiểu Khiết, Thang Tuấn sững sờ.

Anh nhìn chỗ ngồi trống của cô mà buồn.

“Thang Tuấn, Thang Tuấn.” Giọng Sở Sở vang lên, cắt ngang

dòng suy nghĩ.

Anh định thần lại, vội cất mảnh giấy vào ví, bình tĩnh nhìn

cô.

“Đang nghĩ gì vậy? Gọi mãi mà anh không nghe thấy.”

Anh mỉm cười che giấu.

Sở Sở nhận ra nét thất vọng trên gương mặt anh, bất giác liếc

về chỗ Hiểu Khiết.

Thang Tuấn đáp: “Đang nghĩ lát ăn gì. Đi thôi.”

Sở Sở gật đầu, “Vâng, đi thôi.”

Cả hai rời khỏi công ty, đến một nhà hàng phong cách kiểu Tây

nhẹ nhàng.

Giai điệu du dương bao trùm, khách khứa không nhiều, họ nhanh

chóng gọi món, vừa ăn vừa trò chuyện.

Sở Sở hỏi: “Anh thấy bữa tối tình yêu thế này có được không?”

Thang Tuấn nhìn món ăn đã gần hết trước mắt, nghĩ một lát rồi

đáp: “Cũng đáng suy xét!”

“Em cũng thấy khá ngon. Ánh sáng lung linh, không khí trang

nhã, đôi tình nhân cùng nhau dùng bữa tối Giáng sinh sẽ cảm thấy rất tuyệt!

Khách hàng có thể nhờ đầu bếp thiết kế sự kiện đặc biệt, như giấu nhẫn đính hôn

vào bánh ngọt hay chuẩn bị một màn cầu hôn bất ngờ.”

Thang Tuấn không lấy làm quan trọng, “Trước mặt bao nhiêu

người á?”

Sở Sở trách: “Anh đúng là chẳng hiểu tâm lý phái đẹp, Giáng

sinh là dịp thích hợp cầu hôn! Hơn nữa, màn tỏ tình trước đám đông sẽ thỏa mãn

được tính hư vinh của các cô gái. Không tin, anh có thể thử ngay bây giờ, không

chừng em cũng sẽ đồng ý đấy.”

Thang Tuấn không hiểu, “Thử cái gì?”

Sở Sở cười: “Thử cầu hôn em ấy!”

Thang Tuấn sững sờ, “Anh? Cầu hôn?”

Sở Sở ngượng ngùng: “Rồi một ngày… chúng ta cũng phải kết hôn

mà.” Cô nghiêm túc.

Thang Tuấn chau mày, “Sở Sở, kết hôn là ước định một đời, là

sự ràng buộc rất quan trọng, không thể quyết định vội vàng. Phải chọn đúng thời

điểm, đúng địa điểm, đúng người mới được.”

Sở Sở hiểu nhầm, vui vẻ: “Em biết. Cho nên em mới bảo thật

may mắn, từ cái nhìn đầu tiên em đã tìm được người ấy rồi! Anh còn nhớ ngày

nhỏ, có lần chúng ta làm phù dâu phù rể không? Em đã tự coi mình là cô dâu, hét

to lên với anh rằng em đồng ý, lúc đó em rất nghiêm túc. Em đã quyết định sau

này lớn lên em sẽ trở thành cô dâu của anh! Cảm giác hạnh phúc ấy em vẫn chưa

quên. Thang Tuấn, ngay từ ngày gặp anh, em đã coi anh là hạnh phúc của em. Em

luôn chờ đợi, chờ đợi chúng ta lớn lên, chờ đợi có một ngày em chính thức trở

thành cô dâu của anh.”

Một Sở Sở đang đắm chìm trong tình yêu khiến Thang Tuấn thấy

nặng nề. Anh hạ quyết tâm, phải nói thẳng với cô.

Nhẹ nhàng phủ lấy bàn tay Sở Sở, anh dịu dàng lựa lời, “Cảm

ơn tình cảm của em. Nhưng Sở Sở, từ trước đến nay anh chỉ coi em như em gái,

anh không muốn lừa dối em, làm tổn thương em. Sắp hết thời gian nghỉ trưa rồi,

chúng ta thanh toán rồi về thôi.”

Sở Sở chặn tờ hóa đơn thanh toán xuống, hoang mang: “Có phải

em còn chỗ nào chưa tốt không?”

“Sở Sở, em đừng như vậy.”

Cô khẩn