
mũi, em không an tâm.”
Thang Tuấn cảm động: “Có sao đâu, chúng ta đã nghĩ ra ý tưởng rồi,
bây giờ chỉ còn lại việc họp lớp và bàn chuyện hợp tác với bọn La Kiệt
thôi. Em giúp anh nhiều thế này, sau cuộc đọ sức, anh mời em một bữa.”
Sở Sở chợt thấy ấm lòng, “Coi như anh cũng có lương tâm. Cuộc đọ sức kết thúc, anh mời em ăn mừng chiến thắng là được.”
Thang Tuấn khẽ chau mày, nếu anh thắng, Hiểu Khiết sẽ rơi vào tình trạng rất khó khăn, bất giác lại âu lo.
Sở Sở mỉm cười, thấy dường như Thang Tuấn thoáng buồn bèn hỏi: “Nghĩ ra ý tưởng rồi sao anh vẫn không vui?”
Thang Tuấn thở dài, “Anh chỉ sợ nếu thắng thì những thành viên nhóm kia phải làm sao?”
Sở Sở nghĩ nghĩ rồi đáp: “Chuyện đó không phải nghĩ nhiều, ở Thượng
Hải này, em ít nhiều đều có quen biết các trung tâm thương mại lớn, nếu
cần, giúp họ sắp xếp công việc cũng không khó.”
“Vậy thì tốt.” Nhưng lời đảm bảo của Sở Sở vẫn không làm Thang Tuấn hết buồn, tâm sự của anh vẫn nặng trĩu.
Sở Sở thăm dò: “Hay anh đang quan tâm tới... Hiểu Khiết?”
Bị nói trúng tim đen, Thang Tuấn cười khổ, không phủ nhận.
“Xảy ra tình trạng hôm nay đều là do Lâm Hiểu Khiết, cô ta phản bội mọi người. Nếu như trước khi báo cáo...”
Thang Tuấn ngắt lời Sở Sở, “Thực ra anh cũng có lỗi.”
Sở Sở ngạc nhiên.
“Thú thực, bản báo cáo đó anh cũng không hài lòng, chỉ là không đủ
dũng khí nói thật với nhân viên trong phòng.” Thang Tuấn quay sang Sở
Sở, “Nếu ngay từ đầu anh dũng cảm hơn, sự việc không phải thế này. Là do anh không tin vào bản thân, cũng không tin tưởng nhân viên.”
Bất giác, Sở Sở e sợ tình cảm Thang Tuấn dành cho Hiểu Khiết sâu đậm hơn cô tưởng.
“Em xem, chúng ta chẳng phải đã nghĩ ra ‘SSP Week’? Nếu lúc đầu anh
tin tưởng họ, tin tưởng bản thân thì Hiểu Khiết cũng không cần phủ nhận
bản kế hoạch cũ trước mặt chị anh.”
Sở Sở khuyên nhủ: “Thang Tuấn, anh không cần phải tìm lý do hộ cô ta. Mọi người phải tôn trọng nhau. Trước mặt giám đốc Thang mà cô ta quyết
định phản bội phòng kế hoạch, đó là thực tế. Cho nên nếu nhóm bên đó
thua thì là do tự Hiểu Khiết gây nên, anh không cần thương hại cô ta,
người ta chẳng quan tâm đến anh đâu.”
Thang Tuấn lắc đầu, lấy lon trà giải nhiệt ra, “Vậy sao? Anh vẫn cảm
nhận được sự quan tâm lặng lẽ của cô ấy, nếu không thì sao lại đưa anh
lon trà này.”
Sở Sở nhận ra Thang Tuấn đang mềm lòng, cố ý đứng ở lập trường bạn bè phân tích, “Một lon trà chẳng có ý nghĩa gì, đợi đến lúc PK, đảm bảo cô ta vẫn không nể tình nương tay. Lâm Hiểu Khiết muốn anh mất cảnh giác,
bằng không tại sao cô ta phải gián tiếp đưa đồ uống cho anh?”
Thang Tuấn sững người lại, cười buồn, “Là như vậy ư?”
“Đương nhiên, cho nên anh đừng mềm lòng. Hãy nhớ việc đi hay ở của
các thành viên trong nhóm đều nằm trong tay anh. Nếu anh lơ là, họ sẽ
phải trả giá bằng chính công việc của mình.”
Nghĩ đến họ, Thang Tuấn lập tức sực tỉnh, “Em nói đúng, anh sẽ cố
gắng, không để Hiểu Khiết ảnh hưởng đến mình nữa.” Anh quả quyết mình sẽ làm được.
Gương mặt Sở Sở thể hiện rõ sự bất an.
Trong một phòng họp khác, Tiết Thiếu và Hiểu Khiết đang ngồi đối diện nhau. Tô Lợi thao tác trên máy tính, chiếu PPT[2'>. Hiểu Khiết nhìn bản báo cáo trên màn chiếu.
[2'> PPT: Định dạng file Microsoft PowerPoint.
Tiết Thiếu lên tiếng: “Các thương hiệu trong bản báo cáo trên chính
là những thương hiệu đã vào Hoàng Hải tính đến thời điểm này.”
Hiểu Khiết nói: “Rất tốt, rất đầy đủ. Anh có ý kiến gì về các thương hiệu đã vào Hoàng Hải không?”
Tiết Thiếu đáp: “Đến bây giờ mà nói, các thương hiệu đó đều là thương hiệu hàng đầu thế giới, nhưng nếu nhìn ở góc độ phát triển lâu dài thì
chúng ta vẫn còn nhiều không gian để đưa thêm các thương hiệu hàng đầu
khác.”
Hiểu Khiết gật đầu: “Ừm, tôi cũng nghĩ vậy, thêm cả thái độ phục vụ
nữa. Tôi ở Hoàng Hải đã từng bắt gặp Trịnh Phàm cãi nhau với khách,
đương nhiên dưới đánh giá cá nhân, tôi nghĩ thái độ phục vụ phải được
cải thiện.”
Tiết Thiếu đồng tình: “Đúng thế. Hiện nay dịch vụ là trên hết. Nếu
nâng cao tiêu chuẩn dịch vụ, tôi tin đẳng cấp tổng thể sẽ được nâng cao, nhất định thu hút được nhiều thương hiệu vào Hoàng Hải hơn.”
“Rất có lý. Tiết Thiếu, chúng ta thử suy nghĩ theo hướng ngược lại,
nếu đưa các thương hiệu lớn vào trước rồi thu hút khách hàng thì sao?
Cần phải biết yêu cầu dịch vụ của các thương hiệu hàng đầu rất cao.”
Tiết Thiếu lúng túng: “Nếu nhiều thương hiệu cao cấp thì tốt quá.
Nhưng giá thành của họ rất cao, liệu có ảnh hưởng đến doanh số bán hàng
không?”
“Tôi không dám đảm bảo với anh rằng hình thức này có thể nâng cao
doanh số. Nhưng tôi nghĩ nếu đưa các thương hiệu lớn vào rồi dùng dịch
vụ để thu hút nhóm người tiêu dùng cao cấp, mức tiêu thụ vẫn duy trì
bằng hiện tại. Anh còn ý tưởng gì nữa không? Tôi thấy chúng sắp mở được
cánh cửa rồi, nhưng vẫn thiếu gì đó.”
“Chuyện này... vẫn phải nghĩ thêm đã.”
Hiểu Khiết thở phào: “Tốt quá rồi. Nhưng tôi mới đến Thượng Hải chưa
lâu, vẫn chưa biết đâu là nhóm người tiêu dùng cao cấp, có dấu hiệu nào
không?”
Tô Lợi đáp: “Tôi biết trong nước có một loại