Old school Easter eggs.
Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325714

Bình chọn: 8.5.00/10/571 lượt.

ng

ngờ năng lực học tập lại mạnh như vậy.” Nhan Tử La miệng thơn thớt bụng 1 bồ dao găm.

“Chẳng phân biệt được tốt xấu.” Dận Chân nói.

“Ôi, Ung thân vương, ngài không cần quá đáng! Ta còn có chuyện chưa

tính toán xong nha!” Nhan Tử La nheo ánh mắt, thuận tay bắt lấy vật gì

đó bỏ vào trong miệng, dùng sức cắn nuốt xuống.

“Gia thiếu tiền nàng?” Dận Chân nhướng mày.

“Tiền thì không thiếu, trái lại cái uyên ương hà bao này như thế nào

giải thích a?” Nhan Tử La từ trong tay áo lấy ra một cái hà bao tú công

tinh xảo, quơ quơ trước mặt Dận Chân, lúc ẩn lúc hiện như là thôi miên

người ta.

“Một cái hà bao có cái gì giải thích, muốn thì lấy đi.” Dận Chân nói.

“Đừng cố mà lấp liếm nha. Năm bốn mươi bảy ngày mười bảy tháng mười

hai sau giờ ngọ tại thư phòng phủ lão Thập tam xảy ra chuyện gì a?” Nhan Tử La lại cầm vật gì đó nhét vào trong miệng, hung tợn nhai nuốt.

“Nàng cảm thấy chuyện gì xảy ra?” Dận Chân hỏi.

“Hừ hừ! Một hồi phong, hoa, tuyết, nguyệt – ~~~~ ác, xúc, sự! Tình

chàng ý thiếp, củi khô lửa bốc, ngươi nông ta nông, uyên ương hí thủy,

cảnh xuân vô hạn, nhu tình mật ý, ôn nhu lưu luyến, nan xá khó phân,

tình thâm ý trường, thông đồng thành gian, gian phu dâm phụ ~~~” Nhan Tử La đang thao thao bất tuyệt thì trong miệng bị nhét vào một khối điểm

tâm.

“Biết không ít từ! Nói hưu nói vượn!” Dận Chân liếc nhìn nàng một

cái. Nhan Tử La đang cố gắng nuốt khối điểm tâm nọ xuống, tên gia hỏa

thất đức, cư nhiên cho nàng khối đường lổ tai lớn nhất, ngọt chết người

~~~~

“Tức cảnh sinh tình!” Nhan Tử La uống một cốc nước lớn, lát sau mới nói: “Ta cũng muốn gặp Trần Mục Phong.”

“Không được!” Dận Chân không hề nghĩ ngợi đơn giản từ chối.

“Ôi ôi ôi ~~~ dù thế nào, coi như hai người các ngài cũng có tiếng

nói chung, cũng không đến mức không cho mẹ vợ ta đây nhìn con rể tương

lai chứ?” Nhan Tử La trợn con ngươi.

“Nàng mà gặp liền thất bại.” Dận Chân lành lạnh mở miệng.

“Sẽ không đâu, yên tâm. Nếu ta làm hắn thất bại ngài thất vọng lắm

nha, con vịt mập đến miệng lại bay mất? Ai nha nha, ôn lại uyên ương hồ

điệp mộng với ai đây a?” Nhan Tử La nói.

“Đầu óc không đủ dùng.” Dận Chân nói. Sau đó kêu bọn nha hoàn dọn

bàn, hầu hạ mình rửa mặt, thấy Nhan Tử La còn trơ mắt nhìn mình, liền

nghiêm trang nói: “Ghen ghét cứ việc nói thẳng, gia không cười nàng.”

“Nằm mơ à? Ta ghen ghét? Ha ha ~~ chuyện nực cười! Đem ngài đóng gói

đưa cho nàng ta cũng không ý kiến.” Nhan Tử La nói xong nhảy xuống đất

đi rửa mặt đi. Dận Chân liền nằm xuống.

Nhan Tử La rửa mặt xong bò lên trên giường, tự động chui vào ổ chăn,

ngước đầu nhìn Dận Chân: “Mặt của nàng quả thật là nhìn ai oán giống đã

chết cha mẹ ư?”

“Không biết, tự nhìn đi.” Dận Chân nhắm mắt lại.

“Đã chết cha mẹ là cái mặt gì nhỉ?” Nhan Tử La lầm bầm lầu bầu, trong đầu bắt đầu phác thảo một khuôn mặt.

“Ngủ! Không cần nghĩ những thứ này.” Dận Chân bàn tay to vung lên khép mắt nàng lại.

“Ôi, mới vừa rồi sao ngài cho ta ăn đường lổ tai? Biết rõ ta không thích ăn.” Nhan Tử La xoa bóp hắn.

“Không thích ăn? Vậy sao bản thân nàng cầm hai khối?” Dận Chân nói.

Nhan Tử La trừng mắt trợn con ngươi, thuận tay cấu hắn, “Chính mình cầm ăn mới thích, ai để cho ngài nhét cho ta. Hừ!”

Ngày hôm sau, Khuynh Thành cùng mẫu thân bị cha nàng xách trở về.

Khuynh Thành còn bị cha nàng đem vứt bỏ trong cung, nói là ý của gia gia nàng. Khuynh Thành mặc dù không vui, nhưng không có biện pháp.

“Bảo chủ tử, vạn tuế gia mời ngài vào cung kiến giá.” Một tiểu công công chào đón nói.

“Lại phải gặp nữa!” Khuynh Thành miệng mếu máo, lúc vừa trở về thấy

người, còn chưa nhớ ra ai là ai nữa, hoàng gia gia đã nghiêm mặt nói:

“Ngay cả hoàng gia gia cũng không nhận ra được, đáng đánh.” Kết quả nàng bị lão cha đánh mấy roi. Sau lại nghĩ tới, hoàng gia gia giam nàng lại

cấm túc, thật sự là hơi quá đáng.

“Bảo chủ tử, Tiểu Nguyệt khanh khách đã ở đây.” Tiểu công công nói.

“A!” Khuynh Thành suy nghĩ một chút, hướng Càn Thanh cung đi tới. Các nô tài thấy nàng tới, lập tức mời nàng vào.

“Hoàng gia gia, nhân gia đến thăm ngài nè” Khuynh Thành vào phòng,

Tiểu Nguyệt đã ở đó, còn có Ngũ thúc cùng Cửu thúc, “Chào Ngũ thúc, chào Cửu thúc.”

Thấy Tiểu Nguyệt an vị bên cạnh Cửu thúc giở trò, Khuynh Thành cười cười, lại nhìn hoàng gia gia, miệng mếu máo.

“Lại đây. Nha đầu, ngươi mếu máo cái gì?” Khang Hy cười nhìn cháu

gái, lại lớn lên một tuổi mà tiểu nha đầu vẫn cái …đức hạnh kia.

“Ngũ thúc, Cửu thúc, một hồi hoàng gia gia nếu là bảo nhị vị đánh ta, ngàn vạn lần hạ thủ lưu tình nha, trên người nhân gia bây giờ còn bầm

tím, buổi tối đau đến mức không ngủ được ~~~~” Khuynh Thành chạy đến bên người hai vị thúc thúc làm nũng. Hai người cười cười.

“Ai nói muốn đánh ngươi, nha đầu.” Khang Hy hỏi.

“Hoàng gia gia lần trước vừa nói ‘đáng đánh’, kết quả nhân gia bị a

mã đánh. Hoàng gia gia, ngài hôm nay nếu không muốn nhân gia bị đánh,

ngàn vạn lần đừng nói hai chữ ‘đáng đánh’ nha, nếu không a, ta xem Ngũ

thúc cùng Cửu thúc cũng rất biết lĩnh hội ý của hoàng gia gia! Thật sự

là ~~~~ nhân gi