
tốt, biết rằng hắn xưa nay ưa sạch sẽ, nhưng cả ngày phải chui trong xe ngựa bị ta xông hơi thối hoắc này, ta hết sức xin lỗi: “Khổ thân Yến tướng quân bị tại hạ làm cho ngạt
thở, tại hạ đúng là thất lễ!”
Nhưng hắn với tay vỗ vỗ lên vai
ta: “Giữa ta và ngươi chả tình cảm quá ấy chứ, năm đó giả chồng giả vợ,
còn từng đồng tính luyến ái, ta từng ghét bỏ ngươi khi nào vậy?”
Ta xưa nay luôn nể phục nhưng không dám lại gần những kẻ có khả năng ghi
nhớ kém. Loại người này lúc không có chuyện thì nói những lời đường mật, lúc có chuyện thì chơi trò lật lọng. Điều đáng ghét nhất là, trong khi
người khác vẫn còn nhớ rõ lời thề thì loại người này đã tự động gạt bỏ
tất cả những gì mình nói trước đó.
Con người trước mặt ta đây chính là một ví dụ điển hình.
Ta lắc lắc đầu, lấy bàn tay vấy mỡ do cầm đùi gà vỗ vỗ bàn tay đặt trên
vai ta, cười hi hi nói: “Yến tướng quân nói chí phải!” Cảm giác làn da
dưới tay mình hơi lạnh nhưng không có ý rụt lại, ta thầm đoán: Lẽ nào
tên này cũng tiếp cận mình vì binh phù?
Chỉ có điều ta đâu từng trông thấy thứ đó?
Thoáng chốc nửa tháng trôi qua, kinh thành đã hiện ra trước mắt.
Đại Tề từ sau khi được lập lên cũng chưa từng dời đô, chỉ là hoàng cung Đại Trần được đổi sang chủ mới mà thôi.
Ta vốn tưởng rằng, cựu thần triều trước như ta thể nào cũng bị Hoàng đế hạ thánh chỉ lôi ra pháp trường chém đứt đầu, ai biết rằng thái giám đứng
trước cổng hoàng cung mặt lạnh te tuyên chỉ: Hoàng đế bệ hạ muốn tận mắt nhìn thấy ta.
Vậy cũng phải. Ta với Hoàng đế Đại Tề đương triều từng đấu kiếm với nhau, chắc hắn sợ Yến Bình bắt bừa một người đến nhận công để hợp lệ thăng chức, kiểm tra chiến tích của thuộc hạ quả là một
phương pháp kinh hoàng và cần thiết.
Huống hồ, về lý ta đã vùi thây trong trận hỏa hoạn từ ba năm trước tại Cẩm Tú các của hoàng cung Đại Trần rồi.
Thật ra Hoàng đế Đại Tề – Phượng Triều Văn thực sự có chút quái lạ, đến cửa
ngự thư phòng, thái giám tuyên chỉ kia mặt lạnh tanh chặn Yến Bình lại:
“Bệ hạ có khẩu dụ, Yến tướng quân đi đường mệt nhọc, mời tướng quân về
phủ nghỉ ngơi, hôm khác bệ hạ sẽ truyền gọi. Bệ hạ chỉ triệu kiến một
mình An tiểu tướng quân!”
Ta ngẩn người đứng trước cửa điện, lòng căm thù Yến Bình không cho mình tắm gội.
Bất luận thay triều đổi chủ ra sao, cứ yết kiến Hoàng đế bệ hạ là đương
nhiên phải tắm gội thay y phục. Cho dù ta là một tù nhân, nhưng cả người hôi hám đến mức này, ngộ nhỡ làm bệ hạ ngạt thở, e rằng ta sẽ bị máu
văng ba thước ngay tại chỗ. Ta vốn muốn lôi hắn ra làm lá chắn, đổ hết
tội danh lên người hắn…
Nghĩ một lúc, chỉ còn cách miễn cưỡng tiến vào.
“Quảng Vũ Tướng quân Đại Trần yết kiến bệ hạ!”
Lễ nghi yết kiến này lâu lắm rồi không luyện, đúng là mai một không ít.
Quả nhiên việc khom lưng uốn gối cần được luyện tập lâu dài, xương bánh
chè của ta chỉ vì ba năm chưa từng uốn cong nên hôm nay cũng có phần
gượng gạo.
Ngẩng đầu nhìn, nam tử trước mặt ngũ quan sắc nét,
tuấn tú đẹp đẽ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, đôi mắt
phượng lạnh lùng liếc qua: “An Dật, nàng thật to gan!”
“Đa tạ bệ hạ khen ngợi! Bệ hạ anh minh thần vũ!”
Thời thế tạo anh hùng, thời thế cũng tạo kẻ nhát gan, thỉnh thoảng làm kẻ nhát gan cũng không mất mặt, cha ta dạy ta như vậy đó!
Khóe miệng hắn giật giật, bỗng dưng đập ngự án, nghiến răng phẫn nộ: “Nàng vẫn còn sống?!”
Ta “úi” một tiếng, dịch mông về sau, ngã lên tấm thảm dày cộp, “Thật có
lỗi với bệ hạ, An Dật quả thực vẫn sống!” Ta dứt khoát không đứng dậy
nữa, nhếch miệng cười nịnh nọt: “Bệ hạ anh minh thần vũ!” Đồng thời,
giấu đôi giày cỏ lộ đầu ngón chân xuống dưới áo choàng vá chằng chịt.
Thật ra việc này chẳng thể trách ta, có trách thì trách cha ta ấy.
Ông mời người dạy ta học chữ, đánh võ, dùng đao, nhìn mặt đoán ý, a dua
nịnh hót bợ đỡ, nhưng chưa từng dạy ta trung tín lễ nghĩa cộng thêm nữ
công gia chánh, cũng không dạy ta chăm nom Tiểu Hoàng vô tích sự hay cày cấy nuôi lợn may vá giặt giũ. Vậy mà bây giờ chúng ta có thể sống mạnh
khỏe, chưa chết đói chết rét là coi như ông trời đã khai ân lắm rồi!
Chỉ là tài bợ đỡ lâu năm của ta hình như vẫn chẳng mảy may khiến người ngồi trên ngự tọa cao cao kia cảm kích.
Mấy năm không gặp, tên này càng thêm đáng sợ, gương mặt cau có, cứ như ta
là chủ nợ lớn nhất của hắn, ánh mắt sắc như đao kiếm, có thể vung lên
chém ta bất kì lúc nào.
Ta run cầm cập một lúc.
Điếc thì không sợ súng, thời niên thiếu là dũng cảm nhất, càng già càng sợ khổ sợ mệt sợ đau, lẽ nào ta đã già?
Trên đường đi mặc dù ta luôn tâm niệm rằng mình phải chết, nhưng trông thấy
gương mặt này của Phượng Triều Văn, ta lại chỉ mong chết quách từ lúc đi đường cho xong!
Nếu so với việc được chết trong vui sướng, sống không bằng chết còn thê thảm hơn nhiều!
Ta chết chôn tại chỗ không thể trở dậy, thấy sắc mặt hắn càng tồi tệ, lông mày cau lại, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế nộ khí: “An Dật, nàng có thể đứng dậy nói không?”
Ta lắc lắc đầu, thành thật đáp: “Bệ hạ uy
nghiêm, tiểu thần sợ đến nỗi chân mềm nhũn không đứng dậy nổi.” Cha ta
bảo rồi, cách