
… Đây có được tính là nó đã “bỏ nhà ra đi” không?
Đồng Bá cười cười lắc đầu.
Thái tử điện hạ và Hoàng hậu nương nương tuy bản tính khác nhau, nhưng lúc
tức giận chuyện gì trong cung đều thích “bỏ nhà ra đi”, đích đến sau khi bỏ nhà đi cũng giống hệt nhau, tới An Lạc Hầu phủ.
“Hôm nay lại làm sao nữa?”
Đồng Bá nắm bàn tay nhỏ của Khinh Quân điện hạ, vừa dẫn nó vào phủ vừa hỏi nguyên do.
Thái tử điện hạ trề đôi môi nhỏ xinh như cánh hoa, xem ra khá bực tức: “Mẫu
hậu không nói lý được với con, liền phạt con chép sách.” Phạt thì phạt
rồi, chép sách thì cũng được thôi, nhưng mẫu hậu lại phạt nó chép mấy
quyển sách như là Nữ tắc, Nữ giới, Liệt nữ truyện…
Mẫu hậu bế
muội muội mới một tuổi, thản nhiên liếc nhìn nó: “Chép mấy loại sách
kinh sử thông thường, xưa nay con xem qua là nhớ. Chỉ có chép những thứ
khiến người ta đau đầu thế này, mới có thể biết được gông xiềng đè nặng
lên vai mẫu hậu, giúp con hiếu thuận với mẫu hậu…”
Nó không hiếu thuận bao giờ chứ?
Có điều tại mẫu hậu rảnh rỗi sinh nông nổi, nghĩ đủ cách hành hạ nó mà thôi!
Thế là Phượng Khinh Quân nhà ta ngày hôm đó trốn học, bỏ nhà ra đi, đến An
Lạc Hầu phủ cùng ông ngoại Đồng Bá ăn cơm trưa, uống trà chiều, ngủ một
giấc ngon lành, chắc mẩm Thái phó Yến Bình không đợi nổi nên đã về phủ
rồi, lúc này nó mới cầu xin An Lạc cữu cữu đưa nó về cung.
An
Lạc Hầu bị ép phải làm phu xe suy đoán: “Phượng Khinh Quân, chắc không
phải con muốn trốn học, mượn cớ là khiến mẫu hậu nổi giận phạt con, nhân cơ hội xuất cung đi chơi đấy chứ?”
Phượng Khinh Quân: “Cữu cữu, người đừng nói hẳn ra như vậy chứ?”
Ít nhất mẫu hậu cũng hoàn toàn không biết điều này…
Yến Bình bị Thái tử điện hạ bỏ rơi trong phòng luyện võ cả buổi chiều, ôm một bụng đầy nước trà lặng lặng về phủ.
Tố cáo việc này cũng hoàn toàn vô dụng. Hắn đã nhìn ra từ lâu rồi, dù
Hoàng hậu nương nương cầm thước đuổi theo Thái tử điện hạ chạy ra khỏi
cung xa mấy trượng, cuối cùng vẫn chẳn ích gì.
Mẫu tử nhà họ giằng co với nhau, dựa vào cái gì lại bắt hắn kẹp giữa chịu trận?
Thái phó đại nhân lặng lẽ nhỏ lệ: “Thằng quỷ khó bảo quá rồi! Bệ hạ à, thần có thể từ chức được không?”
Hoàng đế bệ hạ bình tĩnh điềm nhiên, thờ ơ “hừ” một tiếng: “Ngươi không dìu
dắt con cho trẫm, lẽ nào vì ngươi còn nhớ nhung Hoàng hậu của trẫm?”
Thái phó Yến đại nhân lau mồ hôi trên trán: “…”
Bệ hạ, việc này mọi người hiểu ngầm trong lòng là được rồi, hà tất phải phơi bày ra thế này?
Vốn dĩ là chuyện Khinh Quân điện hạ bỏ nhà ra đi nhỏ như con thỏ, cuối cùng chuyện bé xé ra to, khiến bệ hạ và Thái phó đại nhân hậm hực với nhau,
song… kết cục xưa nay chỉ có một, đó chính là bệ hạ toàn thắng!
2. Thù vặt
Một hôm nào đó, Vũ Khác tướng quân đi tìm Hoàng đế bệ hạ bàn công chuyện,
bị Hoàng hậu nương nương vừa hay đang nhàn cư vi bất thiện lôi ra bắt
nạt. Hoàng đế bệ hạ không thể đỡ lưng cho Vũ Khác tướng quân, Vũ Khác
tướng quân đành nghiến răng cam chịu, lặng lẽ lui đi, trên đường gặp
được Khinh Quân điện hạ.
Phượng Khinh Quân lúc đó khoảng mười
tuổi, nhìn thấy Vũ Khác tướng quân mặt mũi ủ rũ như cái bánh bao chiều,
lòng nó đã hiểu, tiến lên nhiệt tình an ủi đại tướng quân thảm bại phải
quay về: “Mẫu hậu xưa nay mềm nắn rắn buông, huống hồ năm xưa tướng quân đã đánh mẫu hậu một gậy, mẫu hậu không thể đòi nợ phụ hoàng, đành lấy
‘mềm’ ra ‘nắn’ vậy…”
Vũ Khác rưng rưng: Một tướng quân dũng mãnh chinh chiến nơi sa trường như ta… là trái hồng nhũn hay sao?
Phượng Khinh Quân vỗ vỗ tay hắn (Vũ Khác tướng quân quá cao, muốn vỗ vai nhưng với không tới), mặt mày uất ức: “Mẫu hậu cũng toàn bắt nạt ta… Phụ
hoàng chỉ thích ngồi cạnh cười ngốc…”
Vũ Khác tướng quân không
có cách nào phác họa nổi hình ảnh “Hoàng đế bệ hạ cười ngốc” trong đầu,
nhưng bỗng cảm thấy Khinh Quân điện hạ thật đáng thương, gặp phải người
mẹ thô bạo như vậy.
Thế là một bầu nhiệt huyết trung quân ái quốc trong lòng hắn được kích thích, hắn vỗ ngực đảm bảo: “Vi thần sẽ bảo vệ điện hạ!”
Khinh Quân điện hạ: Phụ hoàng à, chuyện này không thể trách con được nhé… là
Vũ Khác tướng quân tự muốn bày tỏ lòng trung thành với con đấy chứ!
(Nghe nói thần tử dám bày tỏ lòng trung thành với Thái tử điện hạ khi Hoàng đế bệ hạ long thể an khang thì chính là đại kỵ!)
Khinh Quân điện hạ vẻ mặt cảm kích đến chảy nước mắt: “Vũ Khác tướng quân,
phụ hoàng nói ngươi là tướng quân anh dũng nhất! Sau này ta làm Hoàng
đế, còn phải nhờ tướng quân phò tá!”
Vũ Khác tướng quân mang
theo lòng tin được Thái tử điện hạ lấp đầy, xuất cung rời đi trong khí
thế hừng hực, quên sạch vụ bắt nạt của Hoàng hậu nương nương…
Khinh Quân điện hạ lặng lẽ nhìn theo bóng hắn đi xa…
Phụ hoàng nói: Tỏ ra yếu thế khi thích hợp là một thủ đoạn cần thiết để lôi kéo lòng người…
Vả lại… nghe nói năm xưa Vũ Khác tướng quân còn đánh mẫu hậu một gậy.
Mẫu hậu đại nhân nhà ta tuy hơi ngốc một chút, nhưng chỉ có ta được bắt
nạt, người khác bắt nạt mẫu hậu nhất định phải đòi lại gấp mười lần,
trăm lần…
Hoàng đế bệ hạ: “Hay là trẫm bắt nạt nhỉ?”
Khinh Quân điện hạ quay đầu đi: “Gió t