
cô, Mạnh Hiểu Diêu cũng không biết mình đang
làm cái gì nữa, cô vươn tay chụp lấy người đàn ông mới đi qua. Có lẽ cô
muốn nhanh chóng thoát khỏi Phùng Hiển, hoặc có thể xuất phát từ một lý
do nào đó.
Người kia dừng bước, cúi đầu nhìn bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo đang kéo ống
quần mình. Anh theo cánh tay nhìn lên thấy một đôi trai gái đang ôm
nhau, nhà gái thì tội nghiệp nhìn mình, mà nhà trai thì hình như chưa
nhận ra cô gái trong lòng đã sớm mệt mỏi.
Miệng người kia giật giật, đang định gỡ tay cô gái ra nhưng Mạnh Hiểu Diêu
giống như túm được phao cứu sinh nắm chặt không buông, thậm chí cánh tay khác cũng vươn lên kéo vạt áo phía trước. Lúc này cô cách Phùng Hiển
sống chết không buông quần áo của người đàn ông trước mặt, cảnh này nhìn qua có chút kỳ cục.
Người đàn ông thiếu kiên nhẫn muốn nhanh chóng thoát khỏi móng vuốt Mạnh Hiểu Diêu. Nhưng khi cầm đến cổ tay mảnh khảnh lại vô tình thoáng thấy trong mắt cô gái hong lanh nước, người kia chậc một tiếng, vươn tay đẩy Phùng Hiển, dùng lực kéo.
Phùng Hiển kinh ngạc, còn không chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã lôi
Mạnh Hiểu Diêu từ lòng mình ra. Còn mình lại chật vật ngã ngồi xuống
đất.
“Em…”
Phùng Hiểu tức giận, bỗng thấy Mạnh Hiểu Diêu kéo cánh tay người đàn ông bên
cạnh, đôi mắt đẹp rũ xuống nhìn anh nói: “Sư huynh, đây là bạn trai em.”
Nói xong cô giả bộ thân thiết nhìn người đàn ông bên cạnh, qua kính râm
dường như cô có thể nhìn thấy đôi mắt đen kia lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn
cùng cảnh cáo.
Lúc này Mạnh Hiểu Diêu cũng không có thời gian nghĩ tới hậu quả, kéo tay người ta bỏ chạy trước mặt Phùng Hiển.
Hai người vừa đi đến cửa sau thư viện khá ít người thì người kia bỗng dừng
bước nói: “Cô sinh viên này, cũng đã diễn xong cô có thể buông tay tôi
ra không?”
“Á… Xin lỗi!” Mạnh Hiểu Diêu giật mình hoàn hồn vội vàng buông bàn tay mạnh mẽ của người ta ra, khuôn mặt nháy mắt đỏ lên: “Vừa rồi rất cảm ơn
anh.”
“Không có gì.” Người kia tháo kính râm xuống, thản nhiên nói: “Vừa hay tôi
cũng có chuyện muốn hỏi thăm cô một xí.” Đối với việc riêng của người
khác anh không có hứng thú.
Lúc người nọ ngẩng đầu lên khiến Mạnh Hiểu Diêu cảm thấy bất ngờ, thân thể
cường tráng cùng khuôn mặt đẹp trai vô cùng quen thuộc.
Mà lúc này khóe miệng người đàn ông kia khẽ cong lên nhìn cô hỏi: “Xin hỏi, cô có biết Tề Xuyên giáo sư bây giờ ở đâu không?”
Khuôn mặt lộ ra vẻ tà khí sắc bén, Mạnh Hiểu Diêu giật mình, trong đầu xoẹt
qua một tia chấn động, vươn tay kéo người nọ, giọng nói bất giác run
nhẹ, không tin hỏi: “Anh là… Anh Chu Diễm?”
Chu Diễm thấy cô nhận ra mình thì có chút ngạc nhiên, nhíu mày nhìn nữ sinh xinh đẹp trước mắt nghi hoặc nói: “Chúng ta quen nhau à?”
Mạnh Hiểu Diêu cật lực gật đầu xong lao nhào vào lòng Chu Diễm, giọng nói
mềm mại nghẹn ngào: “Anh Chu Diễm, năm đó em là Hiểu Diêu được anh cứu
ấy!”
“Hiểu Diêu?” Nghe cô nói Chu Diễm cô gắng nhớ lại, xong mới nhận ra đứa bé
yếu ớt năm đó bị một đám trẻ bắt nạt bây giờ đã trở thành một cô gái
xinh đẹp thế này. Lại nói nếu không phải vì cô thì anh cũng không đi
lính, càng không thể trở thành đại đội trưởng bộ đội đặc chủng oai phong như bây giờ.
Chu Diễm thở dài kéo Mạnh Hiểu Diêu ra, cúi đầu nhìn cô gái nức nở nước mắt ngắn nước mắt dài không khỏi trêu đùa: “Anh thật không nhận ra em luôn, không ngờ cô bé năm đó lại có thể xinh như này nha.”
“…” Mạnh Hiểu Diêu 囧, xấu hổ lau nước mắt: “Anh Chu Diễm, anh đừng trêu em.”
Edit: Tieukimthu
Chúc tất cả chị em phụ nữ có một ngày 20-10 vui vẻ, hạnh phúc ^^
Người ta nói hoa đào xuân ở H đại là nơi lãng mạn nhất, cho nên các đôi sinh
viên đều chọn nơi này làm thánh địa tâm sự ngắm hoa.
5 Km hoa đào, hương hoa thơm ngát. Hai tay Mạnh Hiểu Diêu cầm chai nước,
dọc theo con đường sỏi đá sạch sẽ ngước mắt ngắm hoa rơi trong gió, cho
đến khi nhìn thấy thân ảnh tuấn lãng ngồi trên ghế đá cô mới bước chậm
lại.
Không biết tại sao cô cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, năm năm, anh ấy cuối cùng đã trở về.
Nhớ rõ năm đó khi cô chỉ mới mười ba tuổi, bởi vì cha cô ngoại tình khiến
gia đình tan nát, mẹ cô mang cô đến nhà bà ngoại ở thành phố H kiếm
sống. Lúc ấy mẹ cô vẫn còn thất nghiệp. Hơn nữa ông ngoại mất sớm, ba bà cháu chỉ có thể sống dựa vào tiền trợ cấp ít ỏi.
Căn phòng hơn mười mét vuông dột nát, ba người chen chúc sống qua ngày. Bởi vì mẹ muốn cô đi học nên mỗi ngày mẹ đều rất vất vả, sớm đi trễ về, còn phải chuẩn bị nấu cơm sáng trưa tối cho cả nhà. Khi đó việc nào mẹ cô
cũng sẵn sàng làm, từ giúp việc, rửa chén, đến nhân viên khách sạn…Hầu
như công việc nào bà cũng đều làm qua.
Thậm chí có đôi khi trên người mẹ cô xuất hiện mấy vết thương. Sợ cô lo lắng nên bà không nói gì. Nhưng cô biết chắc chắn bà ở bên ngoài bị người
xấu bắt nạt.
Sau đó để giảm gánh nặng cho mẹ, cô lặng lẽ ra ngoài tìm việc, bởi vì tuổi
còn nhỏ nên có rất nhiều nơi không muốn thuê cô. Cô đành học theo cách
bà nội đi nhặt rác, lượm ve chai hoặc sắt vụn giấy thải, một ngày cũng
có thể kiếm hơn mười đồng.
Cũng bởi vì chuyện này mà cô thường