
hẵn mang theo vị tình dục khác thường khiến tâm
trí cô trống rỗng, vốn còn giận anh không thông báo trước mà
đến nhưng hiện tại mọi thứ đều quên tất. Chu Mông Mông hai tay ôm
cổ anh, say mê đáp lại.
Hai người triền miên cuồng dại, mấy phút sau mới lưu luyến tách ra. Chu Mông Mông ôm lấy gáy anh, hơi thở dồn dập nói: “Sao anh tới không
nói cho em một tiếng?”
Tề Xuyên mỉm cười, khẽ chụt lên môi cô một cái: “Vấn đề này em có thể hỏi anh cả em.”
“Chú, anh quá gian xảo!” Chu Mông Mông tức giận nói nhưng nhất thời lại không biết trút giận vào đâu đành giả vờ bóp cổ Tề Xuyên, bóp mạnh thì không
nỡ nên dang tay ôm anh vào lòng: “Vừa rồi em lo lắng gần chết, nếu bây
giờ mà bị lộ ông nội em chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh.”
“Em, cô bé ngốc này, anh sao không biết chừng mực được?” Tề Xuyên vuốt nhẹ lưng cô, không khỏi buồn cười.
Nếu không phải vì mối quan hệ của hai người như này thì lấy bối cảnh khi
nãy từ từ phát triển mà nói, Chu Mông Mông có thể nhận ra mấy người
trong nhà rất yêu quý anh.
Bỗng nhiên Chu Mông Mông cảm thấy có chút hối hận: “Đều do em, đáng lẽ lúc
trước trong thời kỳ không an toàn em không nên bắt anh lên giường.” Nhớ
lại khoảng thời gian ở Mỹ giăng lưới bắt Tề Xuyên trong lòng cô vẫn
không vui, cảm thấy bản thân mình thật đê tiện.
Tề Xuyên nghe cô tự kiểm điểm cũng không nói gì. Nhưng nếu lúc đó anh
không tự nguyện thì làm sao có thể để cho cô bé này giăng lưới thành
công. Dĩ nhiên anh sẽ không nói cho cô biết.
Lần này Chu Mông Mông đi ra trước, nhìn hành lang không người một lát Tề
Xuyên mới đi ra. Không biết từ khi nào mọi người bắt đầu chuyển sang nói về Tôn Nghiêm Đông, vừa hay thấy Chu Mông Mông tiến tới nên Chu Kiến
Nghiệp nhìn cô: “Mông Mông gọi điện thoại cho Nghiêm Đông xem, đã trễ
thế này rồi bảo nó về nhà đi.”
Chu Mông Mông quét mắt nhìn mấy người phòng, không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Vì sao lại là cháu?”
“Bởi vì từ nhỏ đến lớn, thằng bé chỉ nghe mỗi lời cháu.” Chu Kiến Nghiệp
không e dè cười đáp. Mà mọi người ở đây ai cũng hiểu hàm nghĩa câu
này. Xem ra ông nội Chu đã sớm coi Tôn Nghiêm Đông như cháu rể mà
đối đãi .
Cô quay đầu vừa vặn thấy Tề Xuyên đứng sau mình, đoán chắc rằng anh đã
nghe thấy tất cả, nhất thời ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.
Đúng lúc này anh lạnh nhạt khách sáo nói: “Hôm nay rất cảm ơn mọi người, tôi còn có việc xin cáo từ trước.”
Chu Miểu thấy Tề Xuyên phải đi vốn định giữ lại nhưng bị Tề Xuyên khéo léo
từ chối, nói muốn về nghiên cứu kỹ vụ án kia một chút.
Vì thế Chu Miểu chuẩn bị tiễn anh xuống lầu, Chu Mông Mông vội vàng giành
trước: “Thôi để em đi, điện thoại lát về em gọi lại sau, em còn có mấy
bài tập muốn hỏi Tề giáo sư.”
Chu Mông Mông hiếu học nên mọi người cũng không thấy lạ. Nhưng anh hai Chu
Diễm nhìn bóng hai người mang giầy đi ra ngoài, vẻ mặt bỗng xuất hiện
một tia nghi ngờ.
Hai người đi xuống cậu thang, ban đầu Chu Mông Mông còn đi sau anh, sau khi đi tới công viên Tề Xuyên mới dừng bước quay đầu chờ cô.
Trong sân ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt đen sâu thẳm,
hàng lông mi dài quyến rũ. Anh đưa bàn tay to ra trước mặt cô, Chu Mông
Mông hơi nhạc nhiên nhưng cũng không chút do dự đặt tay vào.
Cảm nhận được bàn tay to lớn khô mát bao trọn tay mình, lòng Chu Mông như
có dòng nước ấm áp ngọt ngào chảy qua. Nhung mỗi lúc như vậy Chu Mông
Mông luôn cảm thấy mình thật có lỗi với Tề Xuyên.
“Chú, anh đừng để ý, về nhà em sẽ nói nói rõ cho ông nội.”
Thấy Chu Mông Mông hổ thẹn Tề Xuyên đành thở dài: “Em định nói gì cho ông nội?”
“Nói em không thích Tôn Nghiêm Đông, nói em đã có người yêu.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Mông Mông tràn đầy quyết tâm.
Tề Xuyên không khỏi bất đắc dĩ, nâng tay xoa xoa hai má của cô: “Tiểu Mông, nếu chúng ta đã kết hôn, nên quang minh chính đại.”
“… Em xin lỗi.”
Thấy cô ngoan ngoãn nhận sai Tề Xuyên lắc đầu, khóe miệng thoáng lộ ra ý
cười, cúi đầu hôn lên cái trán mềm mại: “Chuyện này toàn toàn không phải là lỗi của em, dù sao thời cơ còn chưa đến.”
Thấy Tề Xuyên không trách cứ Chu Mông Mông ngẩng đầu, đôi mắt đen to tròn bối rối nhìn anh hỏi: “Vậy… Chú, anh tính làm gì sao?”
“Đến lúc đó em sẽ biết.” Tề Xuyên cười nói.
Chu Mông Mông nghe anh nói như thế thì mí mắt khẽ giật giật, cảm thấy cứ là lạ làm sao.
Tại thời điểm đó hai người đều không chú ý đến một góc sáng trước cổng công viên có một người đàn ông đang đứng đó.
Thoáng nghe lờ mờ nội dung cuộc nói chuyện của Chu Mông Mông và Tề Xuyên, hai
tay người đó siết chặt nổi lên gân xanh, đôi mắt nâu luôn nhìn về hướng
hai người tình chàng ý thiếp tỏa ra sự ghen tuông, oán hận cùng tức
giận.
Khi người đó không thể nhịn được nữa định đi qua thì bỗng phía trước có một người chặn lại. Còn chưa nhìn rõ người cản lại là ai bỗng vang lên một
giọng nam khàn khàn cảnh cáo: “Nghiêm Đông, cậu đừng tới đó.”
Tôn Nghiêm Đông giật mình, dựa vào ánh đèn mờ mờ nhìn rõ khuôn mặt quen
thuộc, đẹp trai phong độ năm năm chưa gặp, anh hai Chu Mông Mông Chu
Diễm.
**
Sau kh