
át hiện ra một cánh cửa.
Nguyên lai nơi này không phải là núi mà là một toà nhà đá, bởi vì được
cỏ cây bao quanh nên nếu không nhìn kĩ, thật không dễ dàng mà phát hiện.
Nhà đá môn được nguỵ trang che đậy, làm Tử Vi càng thêm tò mò, nàng lặng lẽ đẩy cửa bước vào, trong phòng âm u, mùi hương càng thêm nồng đậm, nàng
kinh ngạc phát hiện, đây là mộtkho chứa đầy rượu, bởi vì nhà đá này có
rất nhiều rượu, tính toán lỹ, có lẽ có đến trăm loại.
Kỳ quái, má Lưu cũng không có nói nơi này có kho rượu a?
Nàng tốt nhất nên đi nhanh nhanh chút, để tránh bị người khác phát hiện,
nhưng là do cái bình phát này ra mùi hương dẫn trụ khứu giác của nàng…
Thơm quá a! Nàng không tự chủ được hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, tùy ý khứu giác hưởng thụ hương thơm mát lạnh thơm ngọt này.
Bởi vì rất chuyên chú say mê, thế nên nàng căn bản không chú ý tới trong
phòng còn có một nam nhân khác nữa, từ khi nàng tiến vào một khắc, tinh
duệ mâu quang liền theo dõi nàng nhất cử nhất động.
Khi nàng say mô mấy vò rượu, cặ mắt kia cũng tuỳ thân ảnh của nàng di động.
Này rượu khố lý, tàng là các nơi phương rượu ngon, có côn minh nam điền
rượu, võ định hoa đồng rượu, ngoài ra còn có tang kham rượu, đinh hương
rượu đợi chút, này đó điền nam rượu trái cây, là thị phiến trung hiếm
thấy rượu ngon.(Nói chung cái đoạn này toàn kể tên rượu)
Nàng đột nhiên sửng sốt, dùng sức để ngửi, có chút không xác định, lại có điểm hoài nghi.
Một cỗ hương rượu đặc biệt, không biết là thế nào từ một vò rượu bay ra.
Cuối cùng, ánh mắt của nàng khoá trụ trên một vò rượu, đối với nó như là vui mừng khinh hỉ, lẩm bẩm ” Rượu hoa điêu rượu sảm mẫu đơn hương, quả thực là ngạc nhiên a.”
Mũi của nàng đưa tới gần giấy dán trên vò rượu, cẩn thận nghe thấy, như là
thấy một đoá hoa mẫu đơn đỏ tươi xinh đẹp nhất thiên hạ.
Mùi hương thật thơm, làm người ta không nhịn được say mê a, nàng thậm trí
trực tiếp ôm vò rượu, đem khuôn mặt dán lên vò rượu lạnh lẽo, thở dài
thật sâu.
‘Thơm quá a… Đây chính là rượu cung phi, nhất định thực trân quý!” Miệng nàng nỉ non, tưởng tượng ra hoàng cung tam cung lục viện, tần phi uống rượu, giáp sinh đỏ tươi, đi lại nhẹ nhàng tựa như thất tiên nữ, ống tay áo
nhiều màu múa ra cảnh tưởng diệu kì…
Loại rượu có mùi hương thơm ngát này, ở trong miệng, chảy xuống hầu, không biết sẽ là loại cảm giác gì đâu?
“Ngươi đang làm cái gì?”
Âm thanh trầm thấp hùng hậu, từ trong bóng đêm truyền đến, làm Đỗ Tử
Vi sợ tới mức cả người nhảy dựng lên, hoảng sợ trừng mắt nhìn tứ phương.
Nguy rồi! Bị phát hiện!
Nàng không nhìn thấy đối phương, bởi vì trong kho rượu tiếng vang
lớn, làm cho nàng không thể xác định nam tử đang nói chuyện hiện đang ở
nơi nào, thẳng đến một nam tử chậm rãi theo hướng âm u đi ra, đứng cách
nàng chừng năm bước chân, trên cao nhìn thẳng xuống nàng.
Gương mặt lạnh lẽo uy nghiêm, đường cao khắc hoạ xuất bạc,khí lực cao lớn cường tráng bao quanh nàng, nàng cảm thấy một cỗ gió lạnh Mạn Bắc
thổi qua, làm nàng không khỏi lạnh cả người.
Nam nhân vừa xuất hiện liền làm cho người ta hít thở không khí khó khăn, làm nàng ngây ngốc hồi lâu, ngơ ngác nhìn đối phương.
“Ngươi là ai?”
Câu hỏi mang hàn khí lãnh trầm lại lần nữa vang lên, mang theo vị
nồng đậm nguy hiểm, hội như muốn chuốc cho người ta say rượu, làm ngươì
nàng bất giác đổ mồ hôi lạnh.
Trên người nam nhân mang hơi thở âm lãnh lỗ mãng, làm trái tim Tử Vi
nhảy dựng, mà âm thanh của hắn đột nhiên tới gần, nhưng lại làm cho
người ta không hề cảnh giác.
Tử Vi cố gắng bảo trì trấn định, áp chế ngực không nên kích động,
cung kính lễ phép hướng đối phương đáp “Tiểu nữ tử Đỗ Tử Vi, là nữ tử
nha hoàn.”
Mắt ưng lọi hại, chậm rãi mị tế ” Ta chưa thấy qua ngươi.”
“Tiểu nữ tử là mới tới.”
Bạc môi hừ ra lãnh trào.” Theo ta thấy, ngươi là đến trộm rượu đi.”
Lời này làm đôi mi thanh tú của nàng kinh ninh, càng thêm phần cẩn thận ứng đối.
“Tiểu nữ tử là má Lưu tự mình chọn lựa vào, đại gia nếu không tin,có thể đi
hỏi má Lưu, hơn nữa những vò rượu này mỗi một đàm ít nhất có trọng lương hơn mười cân, ta một cái thiếu nữ tử thế nào khiêng được ? Đại gia quá
đề cao ta.”
Nam tử đột nhiên hướng nàng tới gần, làm nàng cả kinh, theo bản năng lui
lại từng bước ra sau, nhưng đại chưởng hữu lực đã khóa trụ nàng cẩn thận ở gáy nàng.
Nam nhân mắt sáng như đuốc, đem mặt nàng chuyển qua một nơi có ánh sáng, cẩn thận xem xét.
Rõ ràng, đối phương là một nam nhân không dễ chọc, đại chưởng khoá ở hầu nàng.
“Nha đầu khá khen nhanh mồm nhanh miệng.”
Nàng mặc dù rất sợ hãi, nhưng vẫn như cũ bình tĩnh mà chống đỡ. “Tiểu nữ tử
không phải là nhanh mồm nhanh miệng, mà chính là ăn ngay nói thẳng thôi, nếu người nào ở trong này liền là tỏ vẻ muốn trộm rượu, vậy thì đại gia ở trong này, hay không cũng phải là đến trộm rượu?”
“Hừ, nơi này là của ta, đương nhiên ta có thể đến.”
“Không, nơi này từ thảo mộc đến gạch ngói, từ một vò rượu đến một tấc đất, tất cả đều là của Khương Thế Dung thiếu gia.”
Nam tử mày rậm vi chọn, mắt hiện lên ánh sáng kỳ lạ.
Thật nhiều buồn cười, nha đầu này tự