
xưa Thiền Vu Quân Thần còn có thể cự tuyệt việc hòa thân đưa quân tấn công Đại Hán thì hiện giờ thủ hạ của hắn người nào cũng dũng mãnh thiện chiến, lẽ nào lại chịu cúi đầu xưng thần? Lão phu có thể hiểu được việc Thái hậu muốn ngăn chặn cái cớ của Tả hiền vương. Đại Hán đồng ý hòa thân, lấy thiện ý thu phục thiên hạ, mà Hung Nô lại lật lọng xuất binh hiệp trợ phản loạn, như vậy cho dù Hung Nô dẫn binh tấn công Đại Hán cũng là xuất binh phi nghĩa, không phải sao?”
“Mẫu hậu…” Cảnh Đế nghe vậy thoáng giật mình, từ nhỏ ông ta đã biết mẫu hậu mình là người hùng tài vĩ lược, tâm tư khó dò, nhưng tuyệt đối không ngờ ngay cả Lăng Thường cũng bị biến thành công cụ.
Thái hậu thản nhiên nhìn thoáng qua Cảnh Đế, ánh mắt không hề có vẻ giận giữ mà nổi lên sự tán thưởng rõ ràng với Hàn Thiền Tử, “Người của Quỷ Cốc phái quả nhiên tinh tường trong việc đoán định lòng người, thật sự khiến ai gia được mở mang kiến thức. Nếu lão phu tử đã hiểu được tâm ý của ai gia như vậy thì cũng nên biết Tả hiền vương kia không phải người hiền lành gì, ai gia hao tổn tâm tư cũng chỉ có thể khiến hắn xuất binh phi nghĩa, cho dù có công chiếm giang sơn phía nam cũng không được lòng người. Nhưng ai gia không khiến Tả hiền vương cam tâm tình nguyện từ bỏ việc hòa thân được. Phải biết Tả hiền vương đã sớm nhận định Lăng Thường, các công chúa khác không hề lọt vào mắt hắn. Nhưng mặt khác…” Bà ta dừng lại một chút, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Sở Lăng Thường, nhẹ giọng nói, “Tả hiền vương luôn miệng nói Lăng Thường đã là người của hắn thực khiến ai gia khó xử.”
“Cái gì? Hoàng thượng nghe xong ngẩn ra, ánh mắt hiện rõ sự đau lòng, “Lăng Thường, nàng thật sự…”
Hàn Thiền Tử cùng Dạ Nhai Tích nghe thái hậu nói vậy cũng hơi ngẩn ra, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt mà thôi. Dường như họ đã suy nghĩ rõ ràng cẩn thận mọi chuyện nên cũng rất nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường. Sở Lăng Thường đứng dậy hướng về phía thái hậu cùng hoàng thường nhẹ nhàng thi lễ, “Thái hậu thông tuệ vô vàn, nếu đã sớm biết rõ mọi chuyện trong đó thì cần gì phải lấy Lăng Thường để tiêu khiển đây?”
Cảnh Đế có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua thái hậu, còn khóe môi Đậu thái hậu lúc đầu có chút ngưng trệ, sau đó lắc đầu cười lớn, “Truyền nhân Quỷ Cốc Tử quả nhiên đều không đơn giản, tâm tư ai gia đều bị các ngươi nhìn thấu cả, xem ra ai gia đã lo lắng quá rồi. Có thể được người của Quỷ Cốc phái tương trợ quả thực là phúc khí của Đại Hán ta, nhân tài như vậy sao ai gia có thể hồ đồ để lãng phí được chứ.”
Thân là thái hậu, điều bà muốn là có thể hiệp trợ con trai của mình khiến quốc thái dân an. Chỉ khi hoàng thượng không phải lo nghĩ điều gì mới có thể chuyên tâm cai trị đất nước tốt được. Bà đã phụ tá ba đời quân vương, làm sao có thể không biết cách xử lý tốt chuyện nơi hậu cung chứ? Hậu cung không an ổn cũng giống như trong nhà có lửa cháy, hoàng thượng sẽ cả ngày bị làm cho đau đầu không chịu nổi.
Ngày đầu tiên mà Sở Lăng Thường vừa tiến cung, Đậu thái hậu đã nhận ra ánh mắt của hoàng thượng nhìn nữ tử này quá mức say mê, đó là một tín hiệu nguy hiểm. Tạm không nói đến hậu cung còn có cháu của Bạc thái hậu là hoàng hậu Xảo Tuệ, mà ngay Lật phi kia cũng sẽ không chịu ngồi yên. Một nữ nhân muốn sinh tồn được trong cung nhất định phải học được cách nắm trong tay quyền sinh quyền sát, chỉ có như vậy mới vĩnh viễn là người thắng cuộc. Sở Lăng Thường là một nữ tử thông minh tuyệt đỉnh. Trí tuệ của nàng không chỉ ở chỗ tinh thông học thuật của Quỷ Cốc phái mà còn là sự trầm mặc của bản thân. Nàng luôn đem mọi chuyện thu vào trong tầm mắt nhưng vẫn luôn để bản thân đứng ngoài mọi chuyện. Nữ nhân như vậy thật sự rất nguy hiểm, thậm chí có thể nói, nếu nàng tiếp tục ở lại trong cung thì so với Đậu Y Phòng sẽ còn nguy hiểm hơn rất nhiều. Người có thể sống sót trong cung, người có thể tùy thời cơ mà từng bước nắm lấy quyền hành chính là người trầm mặc không nói gì. Mà Sở Lăng Thường lại có thể đoán định lòng người, nếu thực sự bị quyền lực dụ hoặc thì Sở Lăng Thường có thể đem bất kỳ kẻ nào ra đùa bỡn trong tay.
Cho nên Đậu thái hậu tình nguyện đem Sở Lăng Thường đưa đi thật xa, gả cho Hung Nô để đổi lấy lợi ích, khiến nàng cam tâm tình nguyện vì mình bán mạng.
Nhưng bà ta lại không nghĩ tới tin tức hoàng thượng ở lại Hoàn Dư điện cả đêm lại truyền ra ngoài.
Hoàng hậu cùng Lật phi và mấy phi tần đưa Sở Lăng Thường tới điện Tiêu Phòng không phải Đậu thái hậu không biết, ít nhất ở thời điểm mấu chốt bà ta cũng đã ra tay cứu Sở Lăng Thường một mạng. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bà ta chính là muốn bảo vệ mặt mũi của hoàng gia, mà Tả hiền vương kia lại chọn thời cơ thích hợp nhất tới Trường Lạc cung nói ra quan hệ của hắn với Sở Lăng Thường, điều này cũng thực là được trời giúp.
Tuy bà ta cũng không tin việc Sở Lăng Thường và Tả hiền vương phát sinh quan hệ nhưng nếu đã cho bà ta cơ hội đó thì tại sao bà ta lại để lãng phí chứ?
Không ngờ tới tâm tư của bà ta đã bị Sở Lăng Thường nhìn thấu. Không, không đơn giản chỉ là Sở Lăng Thường, còn có sư phụ của nàng Hàn Thiền Tử c