
hường to gan, ngươi dám làm loạn hậu cung, bản cung nhất định phải nghiêm trị. Người đâu, truyền trượng hình cùng thị vệ…” Sắc mặt Bạc hoàng hậu cũng không khá hơn bao nhiêu, tay run run chỉ về phía Sở Lăng Thường.
Nhưng bà ta vừa dứt lời, cửa điện liền chậm rãi mở ra, một đạo nhân dáng vẻ vô cùng ung dung mỉm cười bước vào, bình thản lên tiếng.
“Hoàng hậu nương nương, Hạc nhi này là do tại hạ nuôi, có liên quan gì tới Sở cô nương đâu?”
Tất cả mọi người theo tiếng nói nhìn lại, nhất thời lặng người…
Dưới ánh mặt trời chiếu vào, một thân hình nam nhân xuất hiện nơi cửa điện. Nam nhân này khoác trên người một bộ y phục trắng như tuyết, thân hình cao lớn như phảng phất ánh sáng lấp lánh của vầng trăng. Ánh mặt trời phản chiếu trên gương mặt đẹp của người này giống như tỏa ra một vầng sáng màu vàng chói lọi. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, vài cánh hoa đào nhẹ nhàng buông xuống, theo tay áo phất phơ tạo thành một khung cảnh siêu phàm thoát tục, khí chất của người này cực kỳ thanh khiết tự nhiên, khiến người ta có một cảm giác thanh nhã cao quý kinh tâm động phách…
Vị cứu tinh vừa xuất hiện tạm thời có thể ngăn cản được hành vi của đám phi tần ác độc nhưng liệu có thể cứu được Sở Lăng Thường một cách triệt để hay không?
Người này có quan hệ gì với Sở Lăng Thường? Cốt cách của nam nhân vừa xuất hiện hệt như người trên thiên giới, toát lên một vẻ nhàn tản phong độ khiến mấy phi tần đều sửng sốt. Hai chú hạc cũng kêu lên một tiếng rồi bay đến bên cạnh người đó, khẽ đập cánh, cực kỳ có linh tính.
Trên gương mặt nam tử kia lộ rõ vẻ bình thản, nhìn về phía Sở Lăng Thường khẽ cong môi, ánh mắt cũng lộ rõ vẻ thân thiết như đã quen biết từ lâu. Ánh mắt trời chiếu lên thân hình hai người họ đều tỏa ra khí chất hệt như nhau.
Sở Lăng Thường cũng nhìn nam tử kia không hề chớp mắt, ánh mắt nàng như thể đang nhìn về một nơi xa xăm không xác định nào đó, thật lâu sau mới chậm rãi đi tới trước mặt, ngẩng đầu nhìn thẳng người đó, đôi môi anh đào khẽ mỉm cười để lộ lúm đồng tiền xinh xắn…
Nàng thực sự không ngờ tới, sư huynh Dạ Nhai Tích lại xuất hiện nơi hoàng cung này.
Bạc hoàng hậu mãi mới lấy lại phản ứng, đám cung nữ cụng vội vàng thu dọn mọi thứ rồi lui về phía sau chủ tử của mình len lén bàn luận.
“Người đâu, đem hai con cầm thú này đi làm thịt cho bản cung!” Bà ta chỉ vào hai con tiên hạc, vẻ mặt cực kỳ cau có ra lệnh.
Bọn thị vệ còn chưa kịp tiến vào, Dạ Nhai Tích đã cất tiếng cười nhẹ rồi chậm rãi lên tiếng, “Tham kiến hoàng hậu nương nương, vừa rồi có mạo phạm thì tại hạ nguyện bồi tội. Nhưng hai tiên hạc này không thể giết được.”
“Ngươi là người ở phương nào, dám tới điện Tiêu Phòng xuất khẩu cuồng ngôn? Bản cung muốn giết chúng lại còn không có quyền hay sao?” Bạc hoàng hậu nhíu mày, đuôi mắt cũng nheo lại.
“Tại hạ là Dạ Nhai Tích, cùng sư phụ Hàn Thiền Tử vừa mới tiến cung diện kiến thánh thượng. Sở dĩ không thể giết hai con tiên hạc này được là bởi vì thái hậu cực kỳ yêu thích chúng, hoàng hậu nếu tự tiện ra lệnh giết chúng, vạn nhất thái hậu trách tội xuống sẽ không hay.” Dạ Nhai Tích khom người thi lễ, áo bào trắng trên người khẽ lay động theo làn gió, hệt như tiên nhân hạ thế.
“To gan! Thấy hoàng hậu nương nương cùng các vị phi tần ngươi còn không quỳ lạy, lại còn ở nơi này lộng ngôn mê hoặc lòng người. Tự tiện xông vào điện Tiêu Phòng, ngươi biết sẽ bị trị tội gì không?” Lật phi hét lên với khí thế bức người bởi cứ nghĩ lại một màn lúc trước là bà ta lại giận điên lên vì không có chỗ nào phát tiết.
Dạ Nhai Tích cười nhẹ một tiếng rạng ngời như hoa lê tháng ba, ấm áp như cánh hoa đào, mang theo vẻ đẹp di mỹ, “Tại hạ lần đầu tiến cung, đương nhiên không hiểu lễ tiết nơi này. Chính vì cái gọi là “người không biết không có tội” tại hạ nghĩ các vị nương nương đây cũng không phải là người không rộng lượng, sao có thể so đo với người trong giang hồ như tại hạ. Truyền nhân của Quỷ Cốc phái tiến cung không cần phải hành đại lễ, mong rằng nương nương hiểu cho.” Thanh âm của Dạ Nhai Tích hệt như tiếng suối trên núi cao, như thanh âm nơi thiên giới huyền diệu, “Hai con hạc này cũng chỉ là nóng lòng muốn cứu chủ nhân mà thôi. Mấy con cầm thú nho nhỏ còn có ái tâm như vậy, sao con người lại không có cơ chứ?”
“Ngươi….”
“Truyền ý chỉ thái hậu….” Bạc hoàng hậu còn chưa kịp làm khó dễ, thái giám truyền chỉ đã đi đến, giọng nói eo éo cất lên, “Thái hậu nương nương tuyên Sở Lăng Thường lập tức tấn kiến!”
Lúc này Bạc hoàng hậu mới phát hiện, thì ra thái giám truyền ý chỉ vẫn đứng ở cửa điện, chẳng lẽ là theo Dạ Nhai Tích đến nơi này? Mi tâm theo bản năng nhíu chặt lại, trong mắt bà ta hiện rõ vẻ cân nhắc.
“Hoàng hậu nương nương, các vị phi tần! Thật ngại quá, ý chỉ của thái hậu không thể không theo, tại hạ mang Lăng Thường đi rồi, ngày khác chắc chắn sẽ hướng các vị nương nương tạ tội.” Dạ Nhai Tích bề ngoài hiền lành dễ gần nhưng ý cười vẫn luôn lộ ra như trước lại khiến người ta có một cảm giác xa cách khó tiếp cận, dường như cũng không đem những người trong hoàng cung này để vào trong mắt.
Bạc hoàng hậu theo bả