Pair of Vintage Old School Fru
Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324043

Bình chọn: 9.00/10/404 lượt.

lòng Hán cung, giết hắn là quyết định đã có từ rất sớm, xem ra lần này đã ở thế bắt buộc phải thực hiện. Xét theo thế cục Hung Nô hiện giờ, Hách Liên Ngự Thuấn chính là mối nguy hiểm lớn nhất.

Nhưng diệt trừ hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng. Coi như diệt trừ được hắn, Nam Hoa phải làm sao để đối mặt với Dạ Nhai Tích, với Sở Lăng Thường? Trái tim Nam Hoa chợt thắt lại, chóp mũi cũng dâng lên cảm giác chua xót, nhìn chén trà Mộc Lan Hoa trên bàn đã nguội lạnh, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh bạch y nam tử đứng trong màn tuyết bay bay lẳng lặng nhìn mình, trên môi vẫn luôn tràn ngập nét vui vẻ hòa nhã.

Tại sao phải như vậy? Tại sao lại khiến vận mạng của cô gắn với Dạ Nhai Tích? Nếu như trời cao đã sớm quyết định vận mệnh của cô, vậy sao lại để cô gặp gỡ huynh ấy? Tại sao lại để cô đắm chìm trong tình cảm với huynh ấy ngay khi gặp gỡ lần đầu tiên. Đến khi nào mới có thể tiêu trừ cảm giác đau lòng này? Lúc nào cô mới có thể mỉm cười thoải mái khi gặp huynh ấy?

Dạ Nhai Tích thực sự sẽ trở thành nỗi đau vĩnh cửu trong lòng cô sao?

Nghĩ đến hàng chữ trong tờ mật lệnh kia, hô hấp của Nam Hoa càng lúc càng khẩn trương, cuối cùng ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy. Không, cô tình nguyện chết, cũng không muốn thấy huynh ấy oán hận mình.

Vấn đề nan giải cuối cùng cũng có cách tháo gỡ, ánh mắt Nam Hoa đột nhiên trở nên sáng ngời, mấy giọt nước mắt còn đọng trên hàng mi khiến cho vẻ mặt cô càng thêm diễm lệ. Nam Hoa đứng dậy, nhìn chăm chú vào đám tro tàn của tấm lụa đã cháy rụi trong bồn lửa rồi ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bên ngoài khung cửa, tuyết lại rơi xuống dày đặc làm hạn chế tầm nhìn.

Nam Hoa chưa từng nghĩ tới muốn tránh thoát cái gì, cũng chưa từng nghĩ rằng thoát khỏi sự trói buộc của Hán cung thì sẽ thế nào, chỉ cảm thấy những bông tuyết bay bay bên ngoài thực sự mỹ lệ, khiến cô cũng cảm thấy ấm áp một cách vô thức.

Cảm giác nhớ nhung đối với người trong lòng lại bành trướng chưa từng có, nỗi nhớ nhung này cơ hồ muốn thoát ra khỏi cơ thể khiến trái tim Nam Hoa lại bắt đầu đập cuồng loạn.

Dạ Nhai Tích, cô muốn tìm huynh ấy.

Giống như đã hạ quyết tâm, nắm tay Nam Hoa siết chặt lại, không nói lời nào lập tức chạy ra khỏi đại điện.

“Công chúa, công chúa đi đâu vậy?” Vừa từ phòng bên cạnh đi ra, Đông Hà thấy vậy liền kinh ngạc gọi với theo, chưa kịp tiến lên đuổi theo thì đã bị Xuân Mai kéo lại.

“Cô kéo tôi làm cái gì? Công chúa mặc ít áo như vậy chạy ra ngoài, rất dễ bị cảm lạnh.” Đông Hà nóng nảy nói.

“Để công chúa đi đi, nói không chừng trong lòng công chúa hiện giờ đang rất ấm áp đó!” Xuân Mai khẽ cất tiếng đầy ẩn ý.

Đông Hà ngừng cự nự, nhíu mày lộ rõ vẻ không hiểu. Trên đại điện của Thiền Vu Quân Thần, không khí có chút nghiêm trọng.

Ngồi lại mật đàm có ba người là Dạ Nhai Tích, Tả Cốc Lễ vương Y Trĩ Tà cùng thái tử Hách Liên Ngự Thuấn.

Làn khói mỏng manh từ lò đốt hương giữa đại điện nhẹ nhàng lan toả nhưng lại không cách nào xua tan được vẻ lạnh lẽo đang thấm đẫm trong hơi thở.

Thiền Vu Quân Thần nhíu mày đầy uy nghiêm, ánh mắt sáng quắc quét qua một lượt biểu cảm trên gương mặt ba người trên điện, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Năm đó Hung Nô ta một đường thu phục Lâu Lan, Đại Nguyệt Thị, mười sáu nước ở Tây Vực đều cúi đầu xưng thần, mà nay mười sáu nước đó lại câu kết với Tiên Ti, Ô Hoàn, mấy tiểu tộc tới đối kháng Hung Nô. Các ngươi nói xem, chuyện này phải giải quyết thế nào đây?”

Chú thích: Mười sáu nước ở Tây Vực thời cổ đại gồm Vu Điền, Ô Tôn, Lâu Lan, Đại Nguyệt Thị, Đại Uyển, một số vùng thuộc khu Tân Cương ngày nay, Kazakhstan và một số nước Trung Á, Tiên Ti cổ đại, Ô Hoàn, một số ở khu đông bắc Sakhalin.

Hách Liên Ngự Thuấn là thái tử, đương nhiên phải tỏ rõ thái độ trước tiên. Hắn bước lên trước, cung kính nói, “Thiền Vu, đất Vu Điền vì mùa hạ gặp phải thiên tai, đến mùa thu không có thu hoạch, lại gặp lúc rét đậm băng tuyết đóng dày, dân chúng điêu linh. Nhi thần cho rằng, sở dĩ họ liên hợp với ngoại tộc không phải là muốn đối kháng Hung Nô mà chỉ là muốn hư trương thanh thế, để chúng ta cho họ điều kiện tốt hơn mà thôi. Vu Điền là vùng đất trước giờ vẫn thần phục Hung Nô, chi bằng chuyển cho họ ít lương thảo, nhân cơ hội thu phục lòng dân.”

Thiền Vu Quân Thần nghe vậy, mi tâm âm thầm nhíu lại nhưng rất nhanh chóng được che dấu đi. Ông ta lại nhìn về phía Y Trĩ Tà, “Ngươi có thượng sách gì không?”

Y Trĩ Tà liền nhanh chóng đáp lại, “Thiền Vu, thái tử phân tích cũng không phải không có đạo lý. Vu Điền nếu muốn đối kháng với Hung Nô, cần gì phải bỏ gần tìm xa cấu kết với ngoại tộc? Thần nghe quan viên báo lại, tộc Tiên Ti từng chuyển một lượng lớn lương thảo tới đất Vu Điền, cho nên thần cũng nghĩ giống như lời thái tử, họ không phải là muốn uy hiếp chúng ta.”

“Suy nghĩ của các ngươi không hẹn mà thật giống nhau.” Trên khoé môi Thiền Vu Quân Thần dâng lên một nụ cười lạnh, quay đầu nhìn về phía Dạ Nhai Tích, “Ngươi là mưu sỹ của ta, ý nghĩ của ngươi sẽ không giống với thái tử, Tả Cốc Lễ vương đấy chứ?”

Phàm là quân vương đều có một căn bệnh chung trí mạ