Insane
Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324761

Bình chọn: 7.00/10/476 lượt.

gự Thuấn, cho đến khi Thiền Vu Quân Thần mang theo Hách Liên Ngự Thuấn đánh đâu thắng đó, liên tiếp chiếm lấy mấy thành trì trở lại thì chỉ mẫu thân hắn đã hấp hối.

Độc tính của chất độc quá mức khủng khiếp khiến sức khỏe của mẫu thân Hách Liên Ngự Thuấn đã lâm vào tình trạng suy kiệt. Trong những ngày cuối cùng, Thiền Vu Quân Thần đã đưa mẫu thân hắn tới một vùng đất có phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Đây cũng là vùng đất mà ông ta đặc biệt chiếm lấy vì bà. Ông ta tin tưởng rằng mẫu thân Hách Liên Ngự Thuấn vốn sinh ra đã yêu thích sự giản dị, an tĩnh nhất định sẽ thích nơi này.

Quả thực mẫu thân hắn rất thích nơi này, chỉ tiếc là không thể trồng được hoa phù dung ở đó. Cả đời mẫu thân hắn thích nhất chính là hoa phù dung.

Thiền Vu Quân Thần gần như phát điên lên, sai người trồng hoa phù dung hết lần này tới lần khác, chỉ tiếc khí hậu Bắc quốc không thích hợp để trồng loài hoa này cho nên cuối cùng Thiền Vu Quân Thần chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân mà mình yêu thương từ từ thiếp đi mãi mãi trong ngực mình.

Sau khi Hách Liên Ngự Thuấn biết được chuyện này, hắn liền âm thầm ôm hận trong lòng. Hắn hận phụ thân mình, nếu như không phải phụ thân hắn vì muốn thỏa mãn dục vọng bản thân đưa mẫu thân hắn về Hung Nô thì mẫu thân hắn sẽ không chết. Nếu như phụ thân hắn không tham luyến quyền lực thì mẫu thân hắn sẽ không trúng phải độc thủ.

Nữ nhân quan trọng nhất trong cuộc đời hắn rốt cuộc lại bị nam nhân cũng quan trọng nhất đời hắn gián tiếp hại chết.

Yên thị sau khi biết tin tình địch của mình qua đời, liền bày ra một màn kịch để che dấu, ban chết cho nha hoàn vẫn hầu hạ tại tòa điện ở vương phủ khi đó. Chính vì vậy, nỗi oán hận của Hách Liên Ngự Thuấn với bà ta càng thêm chồng chất.

Trong lòng Thiền Vu Quân Thần luôn mang theo cảm giác áy náy đối với Hách Liên Ngự Thuấn, nên không chỉ phong hắn làm Tả hiền vương mà còn bởi chiến tích hiển hách của hắn mà đặc ban binh quyền. Chỉ tiếc, hắn không chịu ở lại trong cung, mà chọn ở lại nơi vương phủ mẫu thân hắn từng ở.

Nhưng cho tới giờ, hắn cũng không đi tới tòa điện nằm ở sâu nơi vương phủ kia bởi vì mỗi lần dù chỉ nhìn thấy nó từ phía xa, hắn sẽ lại thấy đau lòng như cắt. Toà điện mà mẫu thân từng ở vốn được đặt tên là Cẩm các, sau đó Hách Liên Ngự Thuấn tự mình đổi thành Cấm lâu, coi đó trở thành nơi cấm địa, bất luận kẻ nào nếu không có sự cho phép của hắn cũng không được tự tiện tiến vào.

Để tưởng nhớ mẫu thân, cũng là để thoả mãn nguyện vọng của bà khi còn sống, Hách Liên Ngự Thuấn đã tự tay vẽ lên vách tường trong thư phòng cùng mật thất của Cấm lâu bức hoạ hoa phù dung cực kỳ sống động kia. Cách vẽ công hoạ này của hắn là do mẫu thân truyền thụ lại, cho nên sau khi vẽ xong bức hoạ phù dung, hắn đã thề với lòng mình không động đến bút vẽ nữa.

Thời gian thấm thoắt trôi đi, cuộc sống mỗi ngày cũng lặng lẽ trôi qua. Sau khi hắn nghe nói Thiền Vu Quân Thần vì mẫu thân hắn đã xây nên ở vùng đất kia một nơi gọi là hồ tình nhân, còn trồng quanh đó cả vạn cây hoa trắng tinh khôi nhưng hắn cũng không hề qua nơi đó ngó lấy một lần.

Hơn nữa, hắn còn một mực theo họ của mẫu thân mình - Hách Liên. Mẫu thân hắn sinh thời tên là Hách Liên Dung, những người thân thiết vẫn thường gọi bà là Dung nương. Sau khi biết toàn bộ câu chuyện năm xưa, Sở Lăng Thường thực sự bị tác động rất nhiều, đồng thời nàng cũng rõ ràng nguyên nhân Nam Hoa công chúa gặp gỡ Thiền Vu Quân Thần ở khu phụ cận Cấm lâu vào buổi tiệc đêm đó. Thiền Vu Quân Thần chắc chắn là tưởng nhớ người xưa, nhưng có lẽ ông ta cũng giống như Hách Liên Ngự Thuấn không dám thoải mái bước vào Cấm lâu bởi sợ tức cảnh sinh tình.

Nói như vậy, Nam Hoa công chúa cũng biết khá rõ câu chuyện xa xưa này, nếu không, sao có thể tính toán thời gian chuẩn xác đến vậy?

Kể từ ngày đó, mỗi năm, Sở Lăng Thường đều không hề bỏ qua ngày giỗ của Dung nương. Cho dù hiện giờ đã vào cung, mỗi đêm vào ngày này, nàng đều cùng Hách Liên Ngự Thuấn trở về phủ bái tế.

Từ ngàn xưa, mỗi bậc anh hùng vẫn luôn phải đối đầu với một vấn đề nan giải. Giang sơn cùng mỹ nhân, bên nào nặng, bên nào nhẹ vẫn là vấn đề mà họ không cách nào giải quyết thoả đáng. Thiền Vu Quân Thần cũng không ngoại lệ. Cho nên việc Hách Liên Ngự Thuấn đối với ông ta có thái độ vừa yêu vừa hận cũng là chuyện dễ hiểu. Ông ta là phụ thân của hắn, mẫu thân hắn nhờ có ông ta mới có cuộc sống vui vẻ, nhưng cũng lại bởi vì ông ta mà bỏ mạng.

Sở Lăng Thường cũng biết rõ Hách Liên Ngự Thuấn là người có thù phải trả. Có lẽ trực tiếp giết chết Yên thị cũng không đủ để giải mối hận trong lòng hắn. Nhưng Yên thị với thân phận chính thất đương nhiên không thể dễ dàng động tới, cho nên hắn đã đánh vào tình mẫu tử. Khiến Yên thị đau đớn nhất không phải việc trực tiếp làm tổn thương bà ta mà là để cho bà ta đau đớn đến không muốn sống nữa.

Nghĩ tới đây, Sở Lăng Thường lại khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết lất phất bay ngoài cửa sổ. Một năm nữa rốt cục lại tới rồi.

Quan niệm về “năm” ở Hung Nô cũng có chút không giống với Trung Nguyên. Người Hung Nô luôn có thói quen tế t