
nh quốc nằm bên trong đó cũng là thật, giai nhân đó là người của cả ngàn năm trước cũng là thật mà chiếc ngọc bội nàng đeo trên người cũng đích thực thuộc về một người đàn ông…
Hách Liên Túc Thiên đã từng nghiên cứu khá nhiều về ngọc bội thời Tây Hán. Ngọc bội ở thời này vẫn có những đặc điểm được duy trì từ đời nhà Thương, thường được chạm khắc hoa văn long phụng nhưng phía đầu miếng ngọc bội thường có chạm khắc biểu trưng của nó. Vừa rồi nhìn miếng ngọc bội trên người mỹ nhân kia, hắn có thể thấy đường kính của nó khoảng 10cm, là loại ngọc thượng phẩm, móng vuốt con rồng chạm khắc trên đó cũng giơ ra đầy mạnh mẽ, trên đầu có ba cái sừng nhô ra, đuôi dài uốn lượn, mang ý nghĩa cát tường nhưng cũng biểu trưng cho sự dũng mãnh ẩn chứa.
Loại ngọc bội này thường là vật tùy thân của đàn ông thời xưa nhưng nó lại ở bên cạnh mỹ nhân kia chứng tỏ tình cảm của người đàn ông đó với nàng vô cùng sâu đậm. Hách Liên Túc Thiên cảm thấy nơi ngực có chút khó chịu. Lẽ nào, người vì mỹ nhân kia chế tạo chiếc quan tài băng chính là nam chủ nhân của miếng ngọc bội này?
Rốt cục người đó có mục đích gì? Người đã chết rồi, vì sao hắn còn muốn bảo tồn dung mạo của nàng cả ngàn năm như vậy? Sao hắn lại dám khẳng định rằng hắn sẽ làm được mọi chuyện?
Điều khiến Hách Liên Túc Thiên nghĩ không ra chính là mặc dù lớp hàn băng kia có tác dụng giữ lạnh rất hiệu quả nhưng sau một thời gian cũng sẽ làm biến đổi dung mạo người nằm trong đó, ít nhất cũng làm cho thân xác nàng trở nên không còn sức sống. Nhưng sự thực là dung nhan tuyệt thế của nàng không hề bị biến đổi dù chỉ một chút, so với người sống ở bên ngoài càng không có điểm nào khác biệt. Không thể không thừa nhận, người hạ táng nàng thế này đã dụng tâm vất vả đến cỡ nào.
Hắn nghĩ không ra, thực sự nghĩ không ra. Người hiện đại ngày nay còn chưa chắc đã làm được như vậy, sao người đời xưa lại có thể?
Lại thêm hai hàng chữ trên miếng ngọc bội nữa, “Thế thế nan tu, sinh sinh khước thác…”
Rốt cục đã phát sinh chuyện gì? Có thể thấy là những chữ đó được khắc lên miếng ngọc bội với một mục đích tốt lành.
Hắn chỉ cảm thấy nơi ngực lại đau nhói.
Màn mưa dày đặc như giăng kín trước mắt, khẽ bẻ tay lái, hắn chỉ cảm thấy nơi ngực càng lúc càng thắt lại, tim cũng đập loạn lên, nỗi đau đớn càng lúc càng rõ rệt. Bất ngờ trong màn mưa phía trước hiện lên một cái bóng trắng xóa khiến hắn giật mình phanh gấp xe lại, tiếng phanh két chói tai cơ hồ xé rách cả màn đêm u lãnh.
Thời gian, dường như ngưng đọng lại. Sững người vài giây, Hách Liên Túc Thiên vội cầm theo ô, mở cửa bước xuống.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là hắn đã đụng phải người ta, hơn nữa còn là một cô gái. Căn cứ vào bóng dáng nhỏ nhắn xẹt qua dưới ánh đèn xe lúc này thì đúng là như vậy.
Chết tiệt, hắn không ngờ lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn thế này.
Đèn gầm xe chiếu ra hai luồng sáng chói khiến màn mưa trước mặt càng thêm rõ ràng. Từng giọt mưa nặng hạt đập xuống mặt đường, phản chiếu qua ánh đèn xe càng thêm phần chói lóa… Đúng là xe của Hách Liên Túc Thiên đã đụng phải một cô gái. Cô gái té xuống khe khẽ cất tiếng kêu đau đớn. Cơn mưa như trút nước nhanh chóng thấm ướt bộ trang phục màu trắng tinh khiết của cô. Chiếc ô của cô rớt xuống nằm trơ trọi một bên, rất nhanh bị cơn mưa xối xả hất đi xa cùng với vô số lá vàng rơi rụng.
Ánh mắt Hách Liên Túc Thiên hơi nhíu lại, vội vàng bước tới gần. Bởi không dám xác định cô gái có bị thương nặng hay không nên hắn chỉ đưa tay khẽ vén mái tóc cô, cẩn thận nhìn xem có thương tích nào không.
“Cô không sao chứ?” Vừa hỏi, hắn vừa lấy di động ra, chuẩn bị gọi xe cứu thương.
Cô gái chậm rãi ngồi dậy. Mái tóc cô rất dài nhưng bởi vì nước mưa nên có chút rối tung. Dưới màn mưa, gương mặt cô có vẻ càng thêm tái nhợt, tay hơi giơ lên như thể muốn chắn đi ánh đèn xe làm chói mắt.
Hách Liên Túc Thiên hơi nhích người, che bớt đi ánh đèn chói lóa, nhân tiện cũng nhìn rõ hơn gương mặt của cô gái.
Khuôn mặt cô gái thực sự xinh đẹp khó tả. Dưới cơn mưa, đôi mắt trong trẻo của cô có chút kinh hãi, hàng lông mày thanh tú khẽ nhăn lại vì đau đớn, đôi môi đỏ mọng cũng hé mở. Khi thanh âm trầm thấp của đàn ông vang lên, cô cũng thuận thế ngẩng đầu, nhìn thẳng về người đối diện.
Hai đôi mắt bất giác nhìn thẳng vào nhau trong một khoảnh khắc. Cô gái vô thức chấn động, dường như hô hấp cũng ngừng lại khi nhìn thấy một người đàn ông quá mức anh tuấn xuất hiện trước mặt. Đôi mắt màu hổ phách của anh ta sâu thẳm, cảm giác như có thể xuyên qua muôn sông nghìn núi, vượt qua thời gian, phảng phất như lúc thiên địa vạn vật còn sơ khai đã có mối liên hệ với cô, ánh mắt đó dường như mang theo một khát vọng thiên thu…
Hách Liên Túc Thiên cũng ngẩn ra, một cảm giác kỳ lạ không cách nào giải thích chợt dâng lên trong lòng nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục lại tinh thần, khẽ cất tiếng hỏi, “Cô có bị thương không?” Cô gái này trông giống như một sinh viên đại học, mi thanh mục tú, trên người không có lấy một chút tạp khí, thanh khiết tựa một đóa sen trắng.
Cô gái lúc này mới có lại p