
ách Liên Ngự Thuấn nên nghĩ một chút liền trả lời, “Xin Tả hiền vương phối hợp!”
“Được!” Hách Liên Ngự Thuấn thốt ra đúng một từ rồi giơ tay lệnh cho thị vệ trong phủ lui cả ra. Ánh mắt hắn lúc này lạnh lẽo tựa như đã quy tụ hết hàn khí trong trời đất, khiến người ta sợ hãi cực độ, “Bản vương có thể chấp thuận để các ngươi vào trong, nhưng dù sao Cấm lâu cũng không giống những nơi khác. Một khi hai ngươi không điều tra ra được binh thư có ở trong đó, vậy thì định thế nào? Không phải định coi như không có chuyện gì đấy chứ?”
Y Kha nghe xong liền trầm giọng đáp lại, “Tả hiền vương nói vậy cũng có đạo lý, vậy không biết ý tứ của ngài là?”
“Bản vương là người trong sạch nên chẳng sợ gì cả. Các ngươi cố tình muốn tra rõ ràng thì Cấm lâu này cũng có thể mở cửa cho các ngươi vào, nhưng một khi các ngươi không tra soát ra được binh thư, đương nhiên phải trả giá một chút mới thoả đáng!” Hách Liên Ngự Thuấn thản nhiên cười nhẹ, dường như mọi chuyện đã được hắn định liệu từ trước.
“Vậy Tả hiền vương muốn thế nào?” Y Kha không khỏi âm thầm cười lạnh. Lát nữa tìm ra binh thư rồi, để xem Hách Liên Ngự Thuấn còn đắc ý được nữa không?
Sự biến hoá trong đáy mắt Y Kha hoàn toàn bị Hách Liên Ngự Thuấn mẫn cảm nắm bắt được nhưng hắn không hề tỏ thái độ gì mà chỉ cười lạnh, “Thứ bản vương muốn rất đơn giản! Ấp Thành ở phía Đông Nam vừa bị lũ lụt, dân chúng thiếu lương thực, quan phủ lại không có cách nào cứu trợ thiên tai, nếu như hai người các ngươi ở trong Cấm lâu không tìm thấy binh thư, vậy thì đem một năm bổng lộc của hai ngươi cùng các loại trân bảo trong phủ gửi đi cứu giúp nạn dân. Nhất là Y Kha, ngươi chủ quản việc cất trữ lương thảo, chắc hẳn biết rõ cần bao nhiêu lương thực để chuyển đi Ấp Thành. Các ngươi thấy sao?”
Vu Đan cùng Y Kha đồng thời sửng sốt đến ngây người.
Ấp Thành là chiến lợi phẩm Hung Nô giành được qua những lần chinh chiến, địa phận lại thuộc ngoại bang nên khi quan viên phụ trách nơi đó bẩm tấu tình hình lên Thiền Vu thì ông ta cũng không có hồi âm, cũng không phái người đến điều tra tình hình. Ấp Thành thuộc phạm vi cai quản của Y Kha, hắn thấy Thiền Vu không để tâm đến, đương nhiên cũng sẽ chẳng buồn quan tâm tới sự sống chết của dân chúng ở đó.
“Chuyện này….” Y Kha có chút chần chừ, suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa dám quyết.
“Sao? Không dám cùng bản vương đánh cuộc?” Hách Liên Ngự Thuấn nở nụ cười đầy mỉa mai, ánh mắt nhìn bọn Vu Đan cũng cực kỳ thâm thuý.
Y Kha ngẩng đầu nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, trong đầu âm thầm tính toán thiệt hơn nhưng đáng tiếc là hắn ta còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì Vu Đan đã nóng vội mở miệng, “Được! Ta đánh cuộc này với ngươi! Nhưng nếu chúng ta lục soát ra binh thư, ngươi định sẽ thế nào?”
“Một khi lục soát tìm được binh thư ở Cấm lâu, bản vương nguyện ý giao ra vương vị Tả hiền vương này. Nhị vương tử ngươi một lòng muốn lấy binh quyền thì cứ việc cầm lấy binh phù!” Hách Liên Ngự Thuấn lạnh lẽo buông lời cực kỳ nghiêm túc như thể đang lập quân lệnh trạng.
Sở Lăng Thường vừa nghe thì trong mắt liền tràn ngập sự kinh ngạc, trong đầu cũng hiện lên vô số câu hỏi.
“Được, quả nhiên thẳng thắn! Người đâu, vào Cấm lâu tra xét!” Vu Đan là mẫu người cực kỳ nôn nóng liền lập tức ra lệnh rồi tự mình dẫn binh đi vào.”
Hách Liên Ngự Thuấn đưa mắt nhìn Tân Trát một cái, ông ta cũng vội đi vào theo.
“Nhị vương tử…” Y Kha vừa muốn mở miệng ngăn cản thì đã không còn thấy bóng dáng Vu Đan đâu nữa rồi.
Lại nhìn đến vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt cùng bình tĩnh của Hách Liên Ngự Thuấn, nụ cười trên môi hắn lại toát ra vẻ quỷ dị của một âm mưu thâm sâu khó lường thì trong lòng Y Kha không khỏi dâng lên một sự cảnh giác cùng lo sợ sẽ có sai lầm gì xảy ra.
“Sao thế? Y Kha, ngươi còn không theo vào trong đi? Lỡ như bản vương động tay động chân gì thì phải làm sao?” Nụ cười trên môi Hách Liên Ngự Thuấn lại càng trở nên âm trầm đáng sợ.
Y Kha hơi nhíu mày, không nói thêm lời nào rồi vội xoay người bước vào Cấm lâu.
Ánh mặt trời chính ngọ đem những tia nắng chói chang bao phủ lên người Hách Liên Ngự Thuấn khiến bộ trường bào khoác trên người hắn như toả ra một vầng hào quang chói loá, thân ảnh cao lớn vẫn cực kỳ bình thản tựa như không có chuyện gì phát sinh.
“Ngự Thuấn!” Sở Lăng Thường có chút bất an, cúi đầu khẽ gọi hắn.
Hách Liên Ngự Thuấn xoay người ôm chầm nàng, cúi đầu khẽ thì thầm bên vành tai nhỏ xinh, “Yên tâm, không có chuyện gì đâu!”
Ánh mắt Sở Lăng Thường cũng theo câu nói này của hắn dần trở nên an tĩnh hơn. Nàng vẫn luôn tin tưởng hắn, không phải sao?”
Y Trĩ Tà cố tảng lờ sự mất mát đang dâng lên trong lòng, hít sâu một hơi rồi bước tới, khẽ hỏi, “Ngự Thuấn, ngươi có biết mình đang làm gì không? Rõ ràng biết bọn họ có sự chuẩn bị mà còn làm thế!”
“Đa tạ ngài đã tin tưởng ta như vậy!” Hách Liên Ngự Thuấn cong môi cười, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Y Trĩ Tà, “Yên tâm đi! Ta chỉ muốn lấy đi chút trân bảo của hai kẻ tham lam đó mà thôi. Dù sao Ấp Thành cũng không thể bỏ mặc.”
“Ngươi muốn giữ Ấp Thành cho riêng mình?” Y Trĩ Tà bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Ấp Thành vốn là cái tên được