
oàn thân nàng đã phủ kín y phục dạ hành, váy dài tha thướt đã biến thành y phục chẽn màu đen bó sát thân thể nhỏ nhắn. Mái tóc dài được buộc gọn gàng, một miếng hắc sa che kín dung nhan diễm lệ. Nàng nghiêng người quan sát động tĩnh xung quanh sau đó thi triển khinh công, không chút tiếng động chạy lên phía trên mái điện.
Tuy rằng nàng không hiểu được văn tự Hung Nô, nhưng may mắn là hoàng thành này không khoa trương như Hán cung nên diện tích không quá lớn. Tình hình trong cung nàng cũng được viên quan phụ trách giới thiệu một lần lúc ban ngày cho nên nàng có thể bớt đi thời gian thăm dò hậu cung mà chạy thẳng tới điện của Thiền Vu cùng nhị vương tử.
Theo Sở Lăng Thường tiến vào hoàng thành, bọc đồ trong tay nàng không phải ngân châm dùng cho việc chẩn trị mà là bộ y phục dạ hành đang mặc trên người lúc này. Nếu vừa rồi gã thị vệ gọi nàng lại thực sự đòi kiểm tra thì hẳn sẽ lập tức nghi ngờ mục đích tiến cung của nàng.
Có nhiều lúc, mọi chuyện thành bại còn phải trông vào vận khí. Vận khí của nàng hiện giờ kể như khá tốt, cho nên trong hoàn cảnh như vậy vẫn có thể bình an vô sự. Trước khi vào cung, nàng cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, đề phòng chuyện nếu như không may bị phát hiện, nàng chỉ có thể đánh bất tỉnh bọn thị vệ để xông vào.
Bên trong hoàng thành, những ngọn đèn lồng vẫn tỏa ra thứ ánh sáng mơ hồ từ phía các lầu các. Cả cung điện hùng vĩ giờ chìm trong sự yên tĩnh tựa một con mãnh sư đang say ngủ, toát lên sự yên bình hiếm có.
Từng hành động của Sở Lăng Thường đều cực kỳ linh hoạt, khéo léo né tránh bọn thị vệ tuần tra rồi lắc mình lẻn đến dược phòng. Cửa trước có bọn thị vệ canh gác nên nàng liền vòng qua phía sau, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, xác định bên trong dược phòng không có người mới nhẹ nhàng nhảy vào.
Dược phòng trong hoàng thành không lớn như vương phủ nhưng dược liệu ở nơi này cũng có rất nhiều loại. Nhìn lướt qua các ngăn đựng dược liệu thì ước chừng phải có tới hai trăm loại. Sở Lăng Thường cũng không vội vàng xem xét các ngăn dược liệu này bởi vì nếu Ma đằng thực sự xuất phát từ trong cung, vậy nhất định sẽ tìm được nó trong dược phòng. Chỉ là nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn tìm được nó trong hàng loạt các ngăn dược liệu thế này thực có chút khó khăn. Tuy nhiên nơi này cũng thuận lợi hơn so với vương phủ, bởi vì chỉ cần trong cung có người lấy thuốc thì sẽ có ghi chép lại.
Tuy rằng nàng không biết văn tự Hung Nô nhưng hai ngày nay nàng đã đem tên của loại độc dược hại sư phụ tra ra theo chữ Hung Nô nên chỉ cần nhìn theo những văn tự giống như vậy trên các ngăn dược liệu nhất định có thể tìm được.
Đưa mắt nhìn xung quanh, nàng thấy tầng một không hề có dấu hiệu của bản ghi chép nào. Nhẹ bước lên lầu hai, quả nhiên thấy các bản ghi chép đều được lưu lại ở tầng này.
Tra tìm dữ liệu liên quan là một chuyện khá phiền phức. Sở Lăng Thường cẩn thận phát hiện trên mỗi cuốn sổ ghi chép đều có ký hiệu, những ký hiệu này còn được ghi chú theo thời gian. Hai mắt Sở Lăng Thường sáng ngời lên, nhớ lại thời gian sư phụ ngộ hại rồi nhẹ nhàng lật giở sổ ghi chép.
Trong sổ ghi chép ghi dày đặc chữ, may mắn là nàng đã tìm được đúng cuốn sổ có thời gian phù hợp. Nương theo ánh nến yếu ớt, Sở Lăng Thường lập tức tra xét những chữ cái Hung Nô thể hiện loại độc dược Ma đằng.
Ma đằng là loại độc dược trí mạng, trong cung sẽ không có người dùng tới nó để bào chế thuốc. Một khi có ghi chép về chuyện đó, khẳng định là có liên quan tới cái chết của sư phụ nàng.
Tra xét hồi lâu, tới tận chữ cuối cùng cũng không phát hiện chút ghi chép nào liên quan tới Đằng hoa tán. Mi tâm Sở Lăng Thường hơi nhíu lại. Chẳng lẽ phán đoán của nàng đã sai? Không có khả năng đó!
Vừa định với lấy một cuộn thẻ tre khác, đột nhiên ánh nến hơi rung rinh phản chiếu tới một góc khá khuất của chiếc thẻ cuối cùng. Ở góc dưới bên phải có một có ghi lại một chữ khá quen mắt với nàng. Nhìn kỹ một chút nàng mới giật mình nhớ ra chữ này là chỉ một loại dược thảo mà tiếng Hán gọi là “Hương thảo”. Loại dược thảo này các thầy thuốc thường chọn sử dụng khi cần thiết, có tác dụng cầm máu khá hiệu quả. Nhưng có nhiều lúc, Hương thảo được dùng không phải với tư cách một loại thuốc mà người ta thường dùng nó để át mùi bởi nó có một mùi hương rất độc đáo.
Ngón tay Sở Lăng Thường khẽ run lên, nghĩ tới bức thư sư huynh đã từng đề cập tới loại độc dược độc hại sư phụ. Loại độc dược Ma đằng kia có mùi nên khi điều chế người ta thường thêm chút Hương thảo vào với mục đích đánh lừa khứu giác, khiến người ta không phát hiện ra mình bị trúng độc.
Người trong cung sẽ không sử dụng Hương thảo ở các điện bởi trong các lò đốt đã có sẵn huân hương rồi. Nhưng tại sao nơi này lại xuất hiện ghi chép liên quan đến Hương thảo?
Chẳng lẽ…
Tim Sở Lăng Thường hơi đập loạn lên, tiếp tục tra cứu thì không thấy có ghi chép liên quan tới Ma đằng, nhưng ở mặt sau thẻ đều có ghi lại các các điện đã sử dụng dược liệu. Đầu ngón tay khẽ lướt dọc theo các ký tự, nàng thấy một chuỗi ký tự Hung Nô trong đó chữ cuối cùng nàng nhận ra là chữ “Điện”
Chữ cái này Y Trĩ Tà đã t