
dáng vẻ oai hùng ngồi ngay ngắn ở đó, trên người khoác bộ cẩm bào sắc vàng toát lên vẻ quyền uy cực độ. Trong lòng Sở Lăng Thường không khỏi khẽ run lên. Chẳng lẽ, đó chính là…Thiền Vu Quân Thần.
Lại nhìn sang bên thì thấy Hách Liên Ngự Thuấn đã ngồi nghiêm chỉnh phía bên trái, tiếp theo đó là các vị trí khác theo thứ bậc. Hôm nay hắn cũng không mặc bộ trường bào nhàn nhã thường ngày mà khoác lên mình bộ cẩm bào sắc xanh thẫm đầy uy nghi, đai lưng khảm ngọc quý toát lên sự tôn quý của dòng dõi hoàng tộc, còn có khảm biểu tượng tín ngưỡng bằng hàn ngọc. Chân hắn đi một đôi giày cao cổ được thêu với những sợi tơ vàng cực kỳ tinh xảo vô cùng hài hòa với y phục.
Trên môi hắn nở nụ cười nhẹ, ôn nhu như nước. Đến khi thấy Sở Lăng Thường chậm rãi xuất hiện thì tâm tình hắn như bị một lực cực lớn tác động mạnh mẽ. Khôi phục lại thân phận nữ nhi, nàng đứng đó với dung mạo mỹ lệ cực rung động lòng người, hệt như lần đầu tiên hắn thấy nàng. Toàn thân Sở Lăng Thường toát lên một vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại có chút mơ hồ khiến người ta có cảm giác như mộng như ảo. Nàng hơi cúi đầu, để lộ chiếc trâm cài tóc tinh xảo hình chim yến phản xạ ra những tia sáng lấp lánh dưới ánh nến chiếu vào. Làn da trắng mịn như tuyết, tóc mai e ấp, hàng lông mày thanh tú cùng mái tóc huyền óng ả thực khiến người ta liên tưởng tới tiên nữ trên thiên giới.
Ánh mắt của Hách Liên Ngự Thuấn hơi tối sầm lại, đôi mắt sắc bén theo bản năng đảo qua phía mỗi vị khách có mặt, hàng lông mày không khỏi hiện lên sự khó chịu cùng không vui.
Từ phía chỗ ngồi của khách khứa truyền tới vô số thanh âm ái mộ của những nam nhân dự tiệc, bọn họ chỉ mải ngắm mỹ nhân, không ai nhận thấy lửa giận của Hách Liên Ngự Thuấn đang bùng lên Từ phía chỗ ngồi phía trên vẫn luôn có một đôi mắt không ngừng dõi theo Sở Lăng Thường. Chẳng cần phải mất công tìm kiếm thì nàng cũng biết rõ phương hướng của ánh mắt đó. Chính là ánh mắt nóng rực của Hách Liên Ngự Thuấn mà nàng đã cảm nhận được từ khi còn dự tiệc tại Hán cung. Ánh mắt đó giống như thể đang theo dõi sát sao con mồi, theo từng bước chân của nàng mà di động, hệt như một chiếc bàn ủi áp lên thân thể nàng.
Xem ra Hách Liên Ngự Thuấn vẫn mãi là kẻ không biết kiềm chế. Cho dù ở trước mặt bao nhiêu tân khách như vậy, chẳng lẽ hắn cũng không học được cách tiết chế cảm xúc một chút sao? Nhưng ý tưởng này của bản thân cũng khiến Sở Lăng Thường thấy buồn cười. Hán cung tuy không phải là lãnh địa của hắn, vậy mà hắn còn muốn làm gì thì làm, huống chi nơi này là phủ đệ của hắn.
Trên đại điện lúc này chỉ còn mùi rượu thơm ngát quanh quẩn…
Sở Lăng Thường dừng bước, dáng vẻ nàng thanh khiết tựa một đoá phù dung lặng lẽ nở rộ...
Một lúc lâu sau…
“Lăng Thường….” Một thanh âm trầm thấp của nam nhân dịu dàng vang lên, “Đến bên cạnh bản vương!”
Sở Lăng Thường hơi ngước mắt lên. Trong đôi mắt nàng lúc này lộ rõ sự kinh ngạc nhưng cũng rất nhanh chóng chớp nhẹ hàng mi rồi chậm rãi hướng về phía Hách Liên Ngự Thuấn đi tới.
Dường như Hách Liên Ngự Thuấn đã sớm chuẩn bị sẵn chỗ cho nàng ở bên cạnh mình. Sở Lăng Thường ngồi xuống rồi, đôi mắt đẹp mới nhẹ nhàng nhìn khắp lượt đại điện. Lúc này nàng mới phát hiện ra khách mời quả thực không ít, còn phân biệt thành hai bên tả hữu của Hách Liên Ngự Thuấn mà ngồi, xem ra là phân theo quan phẩm.
Ngồi đối diện Hách Liên Ngự Thuấn là một nam tử trẻ tuổi, mặt mũi hắn cũng có vài ba phần giống Hách Liên Ngự Thuấn. Hắn không ngừng nhìn chằm chằm nàng, còn nàng thì kín đáo nhìn lướt qua hắn rồi chuyển tầm mắt đi nơi khác nhưng trong lòng cũng thầm hiểu rõ vài chuyện. Hách Liên Ngự Thuấn ngồi ở vị trí chính diện bên tả, còn hắn ngồi ở chính diện bên hữu. Chắc hẳn, hắn chính là Hữu hiền vương. Nghe nói Hữu hiền vương này cũng là đương kim nhị vương tử - Vu Đan. Chắc chắn nàng không có đoán lầm, nhưng nàng cũng có thể nhìn rất rõ ràng từ trong mắt hắn có một tia không cam lòng cùng tâm trạng muốn đoạt quyền.
Hắn muốn đoạt quyền của ai?
Hách Liên Ngự Thuấn hay….Thiền Vu Quân Thần?
Nhưng vẫn còn có một ánh mắt nữa vẫn luôn dõi theo Sở Lăng Thường. Hơi quay đầu lại, ánh mắt nàng lại vô tình giao với ánh mắt của Y Trĩ Tà. Một ánh mắt dịu dàng như nước, một ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc tột độ không chút che dấu, không chút cố kỵ lễ tiết. Ông ta hơi gật đầu tỏ ý chào hỏi nàng, còn nàng cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thản thường ngày.
Kỳ lạ là Nam Hoa công chúa lại không hề xuất hiện?
Mi tâm của nàng hơi chau lại như muốn suy đoán lý do nhưng cũng không hề biểu lộ ra mặt.
Ánh mắt của Y Trĩ Tà cũng không hề dời đi, nụ cười ôn nhu trên môi ông ta cũng càng lúc càng đậm. Ông ta biết khi nàng khôi phục lại thân phận nữ nhi sẽ rất đẹp, nhưng không ngờ nàng lại có một vẻ đẹp tuyệt mỹ đến vậy. Nàng không chỉ có dáng vẻ thanh nhã thoát tục mà còn có một khí chất cao quý không ai sánh bằng. Từ lúc nàng tiến vào đại điện, ánh mắt của Y Trĩ Tà đã không cách nào rời khỏi bóng dáng nàng. Một thân xiêm y trắng tinh toát lên sự thuần khiết, lại thanh nhã tú lệ hệt một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc,