
gì mà bình tĩnh như vậy, lạnh lùng như vậy?
Có trời biết, nàng thống hận nhất chính là sự bình tĩnh đó của hắn.
Hách Liên Ngự Thuấn nâng tay lên, cầm lấy một món y phục, lại nhìn đến những món trang sức phân tán đầy đất, thanh âm vẫn lạnh nhạt như trước, “Không thích kiểu dáng y phục hay là không hài lòng với đồ trang sức?”
“Đem những thứ này đi, ta không cần!” Sở Lăng Thường cất tiếng từ chối lạnh băng.
Hách Liên Ngự Thuấn nhìn chằm chằm nàng, nhẹ nhàng nhếch môi rồi gật đầu. Hắn đưa tay nâng cằm nàng lên rồi nhẹ nhàng mơn man khuôn mặt nhỏ nhắn, “Thợ làm không tốt, nàng không thích cũng là chuyện bình thường.” Nói xong, hắn buông lỏng bàn tay, rời khỏi gương mặt nhỏ nhắn của nàng, đứng dậy lạnh lùng ra lệnh, “Đem hắn vào đây!”
Sở Lăng Thường sửng sốt, đưa mắt nhìn về phía bên ngoài cửa phòng ngủ đã thấy mấy tên thị vệ đang áp giải một vị lão giả đi tới. Vị lão giả ngẩng đầu thấy ánh mắt lạnh băng của Hách Liên Ngự Thuấn, vội vàng quỳ gối xuống, toàn thân cũng run lên, “Thảo dân bái kiến Tả hiền vương, chúc vương gia vạn phúc!”
Lão giả vừa mới thỉnh an xong, từ phía ngoài phòng ngủ lại vang lên tiếng bước chân dồn dập. Sở Lăng Thường nhìn kỹ thì thấy đó là Ô Khả. Cậu ta vào phòng, cũng lập tức quỳ gối xuống, giọng nói có chút gấp gáp cất lên, “Vương gia, sư phụ của thuộc hạ là người thật thà chỉ biết làm đúng bổn phận, sư phụ chỉ biết may y phục, đâu dám xúc phạm đến hình pháp nào. Vương gia!”
Sư phụ?
Thì ra vị lão giả này là sư phụ của Ô Khả? Vậy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
“Ô Khả, ngươi có nhiều sư phụ như vậy từ bao giờ?” Hách Liên Ngự Thuấn đi đến chỗ ghế rồi ngồi xuống, không nhìn đến những thứ hỗn loạn trong phòng nữa.
Lúc này Ô Khả mới nhìn rõ người đang ngã ngồi trên sàn là Sở Lăng Thường. Thấy vẻ mặt nàng tiều tụy như vậy thì Ô Khả cảm thấy cực kỳ đau lòng, lại nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn, “Vương gia, ty chức cùng Vương lão có duyên, Vương lão lại là người nước Sở, cho nên thường xuyên qua lại thành quen. Vương lão có tay nghề may y phục rất khá, ty chức cũng thích nên tự nhiên cũng học được chút ít.” Ô Khả không dám nhiều lời bởi đã nhìn thấy chỗ Hán phục tán loạn đầy sàn. Những bộ Hán phục với kiểu dáng đó chỉ có mình Vương lão mới làm ra được.
Hách Liên Ngự Thuấn cười nhẹ, nhìn về phía Vương lão, “Hán phục đó là do ông làm?”
“Bẩm vương gia, chỗ Hán phục đó đúng là do thảo dân làm.” Vương lão thấy tình hình như vậy, lại thấy vẻ mặt của Ô Khả thì đã biết sự tình không ổn.
Sở Lăng Thường kinh hãi nhìn một màn trước mắt, một dự cảm xấu lại dâng lên trong lòng.
“Vậy còn số trang sức đó?” Xuân Mai, Đông Hà là ai trong các ngươi chọn?” Hách Liên Ngự Thuấn lại thản nhiên hỏi tiếp.
Sắc mặt Nam Hoa công chúa lộ rõ vẻ kinh hoàng.
Một tiếng “cộp” lại lập tức vang lên, Xuân Mai quỳ sụp xuống sàn, run giọng đáp, “Vương….vương gia….trang sức đó là do nô tỳ chọn.”
Hơi thở đầy nguy hiểm trong phòng lại càng trở nên nồng đậm.
“Người đâu, đem chặt hai tay của kẻ may y phục, lôi Xuân Mai ra ngoài móc hai mắt cho ta!” Hách Liên Ngự Thuấn không chút để ý, tự mình rót một chén trà rồi thốt ra mệnh lệnh đầy tàn nhẫn, sau đó lại nhàn nhã tự đắc thưởng thức hương vị thơm ngát của chén trà.”
Bọn thị vệ lập tức tiến lên.
Nam Hoa công chúa thấy vậy vội vàng quỳ xuống, Đông Hà cũng sợ tới mức chân tay run bắn lên.
“Vương gia, Xuân Mai chỉ là phụng mệnh chọn đồ trang sức mà thôi. Nếu vương gia muốn trách tội, vậy hãy trừng phạt Nam Hoa đi, không liên quan đến Xuân Mai.”
“Vương gia, cầu xin người tha cho Vương lão. Nếu chặt đi đôi tay của ông ấy, về sau ông ấy phải sống ra sao đây?” Ổ Khả nghe vậy cũng cực kỳ hoảng hốt, vẻ mặt lộ rõ sự cầu xin.
Xuân Mai bị dọa cho sắp hôn mê bất tỉnh, tai họa bất ngờ ập xuống khiến toàn thân nha đầu này mềm nhũn ra, ngay cả hô hấp cũng đứt đoạn. Vương lão lại càng vô tội, ông vốn chỉ ở trong cửa tiệm của mình bán mấy bộ y phục mà thôi, giờ gặp phải nạn như vậy nên ngay cả khóe môi cũng run lên, khí lực cầu xin tha thứ cũng không có.
Hách Liên Ngự Thuấn vẫn chỉ im lặng uống trà, đối với lời cầu xin cùng với những thanh âm đầy phập phồng lo sợ kia như không hề nghe thấy.
Một tên thị vệ tiến lên, đẩy Ô Khả ra rồi rút ra một thanh đao nhỏ. Hai gã thị vệ khác cứng rắn kéo đôi tay của Vương lão ra. Đôi cánh tay già nua đã rũ ra hệt một cành cây khô héo, đáng thương đến dọa người.
Ô Khả kinh hoàng kêu lên một tiếng…
Đúng lúc ánh đao vừa muốn hạ xuống thì…
“Chỗ Hán phục đó cùng đồ trang sức ta đều thích!” Sở Lăng Thường đột nhiên mở miệng, thanh âm cũng trở nên cực kỳ bình tĩnh, đem một màn trước mắt nhìn hết thảy rồi nàng quay sang nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, ánh mắt tĩnh lặng tựa đám mây cuối chân trời.
Hách Liên Ngự Thuấn nâng tay lên ra hiệu, bọn thị vệ liền tạm thời buông Vương lão ra. Đem chén trà đặt xuống bàn, hắn nhìn Sở Lăng Thường, thản nhiên cười, “Giọng nàng nhỏ quá, bản vương nghe không rõ!”
Người bị sỉ nhục tột độ, chắc cũng chỉ đến thế này mà thôi.
“Vương gia, chỗ Hán phục đó được may cực kỳ khéo léo, trang sức cũng vô cùng tinh xảo, mỗi một món đều