
à vương phi được Hách Liên Ngự Thuấn cưới hỏi đàng hoàng. Một đao này của cô chém xuống quả thực sẽ cảm thấy rất thoải mái nhưng sẽ đem lại không ít phiền toái cho hoàng thúc của cô. Đại Hán mất đi một công chúa, cô tưởng rằng chuyện đó sẽ dễ dàng giấu diếm hay sao?” Sắc mặt của Sở Lăng Thường lúc này vô cùng bình tĩnh, gương mặt nàng cũng kề lại sát gần Ổ Giai, gằn từng tiếng, “Trừ khi, cô giết luôn cả ta, quản gia Tân Trát cùng bọn nha hoàn, tất cả thị vệ ở đây thì mới có thể ngăn chặn được tin này.”
“Ngươi nghĩ rằng ta sợ các ngươi sao?” Ổ Giai vốn là người không cam chịu uỷ khuất lại nghĩ tới chuyện đêm đó ở dược phòng thì càng thêm tức khí, “Ta thật sự muốn giết luôn cả ngươi. Như vậy, hoàng thúc sẽ không bị lũ yêu nghiệt mê hoặc nữa!”
“Ta thật sự ước cô có thể đem ta giết đi, như vậy ta cũng coi như được giải thoát, không cần phải ở đây bị mất đi tự do. Quận chúa không muốn nhìn thấy ta? Được! Vậy nghĩ cách để ta rời khỏi nơi này thì cũng coi như giải được khúc mắc trong lòng cô rồi. Nhưng nếu cô không có bản lãnh đó, nếu cô thật lòng lo lắng cho hoàng thúc của mình thì ta khuyên cô nên để ý đến hành vi của bản thân một chút. Nếu không, đừng mong hoàng thúc của cô không biết chuyện hôm nay!” Sở Lăng Thường có thể nhìn ra trong mắt Ổ Giai chút ý kiêng kỵ nên mới buông lỏng tay ra, một lần nữa ngồi trở lại ghế.
Nàng cũng dùng ánh mắt ra hiệu cho Nam Hoa công chúa cùng ngồi xuống, lại đem bình trà ngon vừa mới pha rót cho Nam Hoa một chén để uống cho hoàn hồn.
Nam Hoa nhận lấy chén trà, cũng không hiểu được rốt cục Sở Lăng Thường đang nghĩ cái gì nhưng cũng không hỏi nhiều mà chỉ cẩn trọng nhìn qua phía Ổ Giai, sợ cô ta lại đột ngột phát tác.
Nha đầu này thực sự là kẻ hung tàn vô độ.
Quản gia Tân Trát thấy tình hình dịu lại liền bước lên trước, nhẹ nhàng đỡ lấy thanh đao trong tay Ổ Giai rồi thấp giọng nói, “Quận chúa, Sở công tử nói rất có lý. Chuyện quan trọng trước mắt là nghĩ cách cứu vương gia ra ngoài, không nên ở đây tranh cãi ầm ĩ làm gì.
Lúc này Ổ Giai mới biết Sở Lăng Thường không phải là người dễ chọc vào. Có “hắn” ở bên cạnh, muốn gây tổn thương cho Nam Hoa công chúa là chuyện không thể nên đành phải bình tĩnh lại rồi cất tiếng đầy khách khí, “Mấy lời vừa rồi của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi biết tình hình của hoàng thúc ta? Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám lừa gạt ta, ta nhất định sẽ khiến các ngươi khốn khổ!”
Bộ dạng hùng hổ của Ổ Giai không hề lọt vào mắt Sở Lăng Thường. Nàng chỉ thản nhiên nhìn lướt qua mấy mầm lá trên bàn, hàng lông mày hơi nhíu lại như đang tự hỏi chuyện gì đó.
“Lăng Thường, sao rồi?” Nam Hoa công chúa tò mò không biết vì sao nàng lại nhìn chằm chằm mấy mầm lá như vậy.
Sở Lăng Thường cũng không trả lời ngay mà lại tiếp tục tính toán gì đó.
“Này, ngươi đừng ở đây giả thần giả quỷ, mau nghĩ cách đi!” Ổ Giai vô cùng sốt ruột, thấy Sở Lăng Thường hồi lâu không mở miệng thì giận dữ bước lên, nổi giận đùng đùng hét lên, “Này, mấy cái lá cây đó có gì hay?” Nói vừa dứt lời cô ta liền vung tay lên.
“Làm rối loạn chỗ lá cây đó thì cô đừng hòng biết được tình hình của Hách Liên Ngự Thuấn.” Sở Lăng Thường cũng không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn phát hiện ra ý đồ của Ổ Giai nên nàng mới hờ hững cất tiếng đầy lạnh lùng.
Bàn tay đang vung lên giữa không trung lập tức ngưng lại, Ổ Giai nhìn chằm chằm dáng vẻ lạnh nhạt của Sở Lăng Thường, hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt nhưng không có cách nào nên đành phải buông tay.
“Mau nói đi!”
Nếu không phải vì hoàng thúc, cô ta nhất định sẽ giết luôn đám thị vệ cùng hai người Sở Lăng Thường và Nam Hoa.
Xem chừng Sở Lăng Thường cũng đã nhìn ra tám chín phần việc thông qua quẻ nên mới ngẩng lên nhìn lướt qua Xuân Mai cách đó không xa, nhẹ nhàng nói, “Thả người!”
Ổ Giai hận đến mức mặt mũi xanh mét, giận dữ trừng mắt nhìn Sở Lăng Thường rồi liếc về phía bọn nha hoàn ra lệnh, “Các người lui xuống đi!”
Bọn nha hoàn vội vàng buông tay. Xuân Mai liền đứng lên chạy đến bên cạnh Nam Hoa công chúa, gương mặt vẫn tràn ngập sự uỷ khuất.
“Giờ có thể nói rồi chứ?” Ổ Giai lập tức thúc giục.
Sở Lăng Thường nâng tay lên, đem đám mầm lá trên bàn đảo loạn lên rồi mới lên tiếng, “Ngày mai giờ Thân, Hách Liên Ngự Thuấn sẽ bình an về phủ.”
“Thật sao?” Vẻ mặt Ổ Giai đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nổi lên sự cảnh giác cùng hồ nghi, “Ngươi có lừa ta hay không? Ngày mai giờ Thân hoàng thúc sẽ về phủ? Sao có thể? Hoàng thúc đang bị Thiền Vu giam trong đại lao mà! Ngươi nói dối!”
Sở Lăng Thường bị cô ta làm cho đau đầu nên đưa tay day day thái dương, “Hoàng thúc cô lần này công khai chống đối Thiền Vu, vậy cô muốn hắn ở trong đại lao bao lâu?”
Ổ Giai bán tín bán nghi nhìn chằm chằm Sở Lăng Thường. Một lúc lâu sau, cô ta mới nhặt một mầm lá lên, “Ngươi chỉ dựa vào thứ này mà phán hoàng thúc ta bình an vô sự?”
“Tin hay không tuỳ cô!” Sở Lăng Thường đoạt lấy mầm lá từ trong tay cô ta, ánh mắt hiện rõ sự bất mãn đối với những lời của Ổ Giai, “Vạn vật trên thế gian đều có linh, mỗi cọng cỏ, cây gỗ đều có tác dụng của nó. Quận chúa xem thường nó như vậy n