Snack's 1967
Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325702

Bình chọn: 7.5.00/10/570 lượt.

tâm tư hắn như tan chảy, lại có chút đau đớn, có chút ứng phó không kịp, lại có chút kiêu ngạo.

Thân hình mềm mại của nàng hiện giờ hoàn toàn kích thích ham muốn bảo vệ của hắn, giờ khắc này hắn chỉ có thể nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho nàng, chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Thì ra nàng cũng sợ đau.

Sở Lăng Thường không ngờ hắn lại đứng dậy chủ động ôm mình, lại nghe câu nói của hắn thì biết là hắn đang hiểu lầm. Nàng khóc là vì cảm thấy chua xót, khóc vì nhớ nhà, muốn khóc vì nàng biết rõ chính mình rốt cục sẽ không được trở về những ngày trước kia chứ vết thương này đâu có xá gì. Nếu có thể khiến mọi chuyện trở lại như trước, nàng tình nguyện đem sinh mạng này đổi lại.

Hắn đang an ủi nàng sao?

Hắn lại có thể an ủi người khác sao?

Hắn vừa nói gì chứ? Không sao, miệng vết thương sẽ rất nhanh khép lại? Nhất định là nàng nằm mơ rồi, làm sao có thể nghe từ trong miệng hắn những lời quan tâm như vậy.

Đem hắn nhẹ nhàng đẩy ra, nhưng lại bị vòng ôm của hắn khiến nhịp tim hơi loạn lên. Gắng bình ổn tâm trạng lại, một lúc sau nàng mới nhẹ nhàng lên tiếng, “Nếu không phải bởi mấy đại phu dỏm trong phủ thì chân ta đã sớm khỏi rồi.”

Thấy sắc mặt nàng lại trở nên lãnh đạm, nét nhu hòa bên môi Hách Liên Ngự Thuấn hơi ngưng lại, sau đó có chút buồn cười nhìn nàng, “Nói như vậy, ngươi tới dược phòng là muốn tự trị liệu cho chính mình?”

Cho dù nói với giọng đùa bỡn thì hắn cũng đã sớm hiểu rõ mục đích của nàng.

“Phải!” Sở Lăng Thường mạnh miệng trả lời, “Không ngờ là đã trị không khá hơn mà ngược lại còn bị thương nặng thêm.” Nàng biết hắn sẽ không tin tưởng lời mình, tự nhiên cũng lười nói thêm với hắn. Nếu hắn cũng không làm rõ mục đích thật sự khiến nàng tới nơi này thì nàng cũng giả bộ hồ đồ thôi.

“À, thì ra là vậy!” Hách Liên Ngự Thuấn làm bộ nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu, ngay sau đó lại cúi xuống, hai bàn tay chống lên hai bên thành ghế, đem cả người nàng vây trong phạm vi hơi thở của mình. Khóe môi hắn cong lên thành nụ cười mang theo hàm ý sâu xa..

“Vậy ngươi nói xem, loại dược liệu nào thích hợp với vết thương của ngươi.”

Sở Lăng Thường vừa muốn mở miệng, đã thấy hắn nhẹ nhàng đặt ngón tay trở lên môi nàng, “Phải nói rõ ràng một chút bởi dược phòng của bản vương không phải loại dược liệu nào cũng có.”

Nàng có thể nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của hắn. Hắn chẳng qua muốn làm khó nàng mà thôi. Nếu nàng thừa nhận là đến dược phòng vì muốn tìm thuốc cho vết thương của mình như vậy nhất định phải nói ra được những dược liệu có lợi cho miệng vết thương. Nếu nói sai hoặc nói trong hiệu thuốc không có loại dược liệu đó chẳng khác nào công khai thừa nhận nàng tới nơi này là có mục đích khác.

Nàng nhẹ nhàng cong môi, ánh mắt cũng cực kỳ bình thản, hệt như dòng suối nhỏ hiền hòa êm đềm chảy ra biển rộng, nhẹ giọng nói ra tên mấy loại dược liệu…

“Tiên hạc thảo, bồ hoàng cùng tam thất mỗi loại ba tiền, ngải diệp cùng địa du mỗi loại năm tiền. Tất cả tán nhỏ để đắp ngoài vết thương. Hoa hòe sáu tiền, bạch cập năm tiền, sắc thành nước uống, chỉ cần ba ngày miệng vết thương sẽ khỏi hẳn.”

Muốn làm khó nàng sao? Thực buồn cười! Nàng từ nhỏ đã đọc sách thuốc, đối với các loại dược liệu chỉ cần nhìn qua sẽ không quên. Dược phòng này tuy lớn nhưng chỉ cần nàng đã nhìn thấy thì sẽ ghi nhớ, muốn làm khó nàng bằng cách đó thì quá là vọng tưởng.

Thản nhiên nói xong mấy vị thuốc, nàng nhìn Hách Liên Ngự Thuấn đầy khiêu khích, mà hắn cũng lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt lại lần nữa dâng lên ý cười sâu xa khiến người ta không đoán nổi.

“Tốt lắm! Quả nhiên trí nhớ rất tốt!” Một lúc lâu sau hắn rốt cục mở miệng, sau đó xoay người đi tới phía tủ thuốc, dựa theo những gì nàng vừa nói để bốc thuốc. Ba tiền tiên hạc thảo, bồ hoàng cùng tam thất, năm tiền ngũ diệp, địa du đều được lấy xuống, lại còn có thêm cả dụng cụ nghiền thảo dược cũng được đem ra.

“Ngươi…định làm gì?” Nàng khó hiểu nhìn hắn.

“Bản vương mời tới đây đều là thái y giỏi nhất Hung Nô nhưng lại bị ngươi nói chẳng ra gì. Bản vương thật sự muốn xem y thuật của ngươi cao tới mức nào, liệu trong ba ngày có thể khỏi hẳn hay không? Bé cưng, chẳng phải vừa rồi ngươi đã nói rất dõng dạc đó sao?” Hắn đặt thảo dược xuống, hờ hững lên tiếng.

Đây là lần đầu tiên Sở Lăng Thường nghe thấy hắn gọi mình là “bé cưng”. Hắn không phải luôn dùng những từ ngữ ác độc để ám chỉ nàng sao? Đêm nay, hắn thực sự khác thường, thật ra thì từ tối qua đã rất khác thường rồi, mà dường như…từ đêm nàng bắt đầu hôn mê cũng đã bắt đầu như vậy thì phải? Rất nhanh chóng, Hách Liên Ngự Thuấn dựa theo phương thức bào chế thuốc thoa ngoài da, đem dược liệu nghiền nát rồi mới tháo lớp băng vải trên đầu gối Sở Lăng Thường, cũng không liếc nhìn nàng mà chỉ cẩn thận rửa sạch xung quanh miệng vết thương sau đó đem thuốc đắp lên.

Dược thảo mát lạnh kích thích miệng vết thương nhói lên khiến Sở Lăng Thường cắn chặt răng. Tuy rằng đó là do tác dụng của dược liệu nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được hắn đã giảm nhẹ lực tay.

Toàn bộ quá trình đều diễn ra trong yên lặng, hắn không ngẩng đầu lên, mà nàng cũng chỉ