XtGem Forum catalog
Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325211

Bình chọn: 9.00/10/521 lượt.


Nàng càng nhìn càng thấy kỳ quái nhưng không có mở miệng hỏi. Lại nghĩ đến chuyện Hung Nô là ngoại tộc xâm lược, thậm chí viễn chinh lấn chiếm ranh giới của nhà Hán, thì việc họ lấy những thứ kỳ lạ này làm đồ trang trí cũng không có gì lạ.

Lại nhìn về hai bên, phía đông có một tòa điện nhỏ, phía tây cũng có mấy dãy nhà. Nàng còn chưa kịp nhìn rõ ràng đã thấy một cô gái ăn mặc theo lối nha hoàn chạy tới, rồi “cộp” một tiếng, quỳ xuống trước mặt Hách Liên Ngự Thuấn, vẻ mặt đầy cầu xin lên tiếng, “Vương gia, ngài về rồi, ngài mau đi khuyên nhủ tiểu quận chúa đi. Công chúa sắp bị tra tấn tới chết mất!”

Nha hoàn này là người Hán!

Bởi nha hoàn này nói tiếng Hán, lại thấy cách ăn mặc cùng từ “công chúa” được nhắc tới, Sở Lăng Thường hơi sửng sốt. Nha hoàn này….tới từ Hán cung?

Tiểu quận chúa kia là người thế nào?

Lúc này nàng mới nhớ tới Nam Hoa công chúa. Cô ấy đã gả cho hắn, hẳn là cũng sống tại nơi này. Chẳng lẽ cô ấy thực sự sống rất tệ hay sao?

Một chút biểu hiện trên gương mặt Hách Liên Ngự Thuấn cũng không thấy, hắn chỉ trầm giọng nói, “Dẫn đường!”

“Vâng, vâng, cảm tạ vương gia!” Nha hoàn kia vội vàng đứng dậy, chạy lên phía trước dẫn đường.

Đoàn người lại theo Hách Liên Ngự Thuấn đi theo lối mòn rải đá cuội phía đông bước tới.

Xuyên qua con đường nhỏ phía đông phủ dẫn tới một hoa viên sáng lạn, hoa viên này cũng có kiến trúc hài hòa với phủ đệ, được chia thành ba hướng, chính giữa là một vòm cửa đá, nhìn kỹ mới phát hiện ra nó được xây bằng đá xanh cực kỳ xa hoa.

Phía trước còn có một ngọn giả sơn, hồ nước, phía xa hơn lại là một tòa lầu với kiến trúc thanh nhã, trên mái còn vương mấy dây nho quấn quít, lộ ra chút màu tím của quả chín. Phía tây trông cực kỳ thoáng mát với rất nhiều cây cổ thụ, hồ nước, một tòa lương đình…toàn bộ hoa viên đều được che phủ bởi bóng mát từ các cây cổ thụ, đình đài thủy tạ với lối đi cực kỳ uyển chuyển. Chỉ một cái hoa viên đã đủ khiến người ta lạc đường, huống hồ là cả tòa phủ đệ.

Từ đằng xa vang lên tiếng cười giòn tan như chuông ngân xóa tan không khí yên tĩnh tại nơi này.

Rất nhanh chóng, Sở Lăng Thường nhìn thấy một nữ tử, nói nữ tử thì có chút khoa trương bởi nhìn qua thì người đó chỉ khoảng mười mấy tuổi, trên tóc còn đính rất nhiều hạt ngọc nhiều màu sắc. Cách phục sức như vậy không giống với nữ tử Trung Nguyên. Trên người nữ tử này khoác một tấm áo lông thú mềm mại, bởi thời tiết đã trở lạnh nên chỗ cổ tay còn điểm thêm phần lông trắng trông cực kỳ đáng yêu. Nữ tử này đang xoa xoa thắt lưng không biết để làm cái gì, trán cô ta khá cao, dáng người cũng không mấy thanh mảnh, xem ra có đầy đủ dáng vẻ cao lớn của người phương Bắc.

Sở Lăng Thường không nghe được cô ta đang nói cái gì, chỉ thấy cô ta không ngừng cười vui vẻ bước lại phía này.

“Ổ Giai!” Nam nhân đi ngay trước Sở Lăng Thường khẽ gọi một tiếng, giọng nói trầm thấp lộ rõ sự cưng chiều mà nàng chưa từng nghe thấy bao giờ.

Sở Lăng Thường thoáng ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía gương mặt anh tuấn của Hách Liên Ngự Thuấn nhưng cũng kinh ngạc phát hiện ra, vẻ mặt lạnh băng của hắn dường như đã trở nên dịu dàng mềm mại hơn rất nhiều.

Tiếng cười rất nhanh chóng im bặt, thay vào đó là tiếng hò reo vui mừng.

“Hoàng thúc…” Nữ tử kia quay đầu lại nhìn thấy Hách Liên Ngự Thuấn ở cách đó không xa, liền hệt như con bướm bay ngay đến trước mặt hắn, rồi sau đó không chút kiêng kỵ giơ hai tay ôm chặt lấy hắn, sung sướng nói, “Ổ Giai rất nhớ người, người rốt cục cũng trở về rồi!”

Vẻ ngang ngạnh do được nuông chiều đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là sự nhu thuận của một cô bé hoàn toàn hiện rõ trong mắt Sở Lăng Thường. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng nàng chợt đau nhói, hàng lông mày thanh tú cũng vô thức chau lại. Nữ tử này là ai? Vẻ mắt hắn trở nên dịu dàng như vậy, ánh mắt nhìn cô ta cũng cực kỳ nhu hòa, chắc hẳn đây chính là người trong lòng hắn.

Nơi ngực chợt dâng lên cảm giác khó thở, nàng âm thầm hít sâu một hơi, đem ánh mắt chuyển về phía khác lại kinh ngạc nhìn thấy một nữ nhân vẫn ngồi trên ghế dài ở phía xa.

Trời ạ, đó không phải là Nam Hoa công chúa sao?

Thế này là sao đây?

Thì ra vừa rồi Nam Hoa công chúa vẫn luôn bị nữ tử Hung Nô kia quấy rầy. Lúc này cô ta tránh ra mới khiến người ta chú ý tới Nam Hoa công chúa. Nam Hoa công chúa ăn mặc rất đơn bạc, tuy là cẩm y thêu hoa nhưng toàn thân đã sớm ướt đẫm, mái tóc đen dài rối tung. So với lúc còn ở trong cung thì trông gầy hơn rất nhiều, dáng vẻ vô lực ngồi co lại một chỗ, hay tay ôm lấy thân mình, bởi vừa rơi xuống nước nên toàn thân vẫn không ngừng run rẩy.

Sở Lăng Thường quay đầu nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn lại thấy hắn vẫn đang cùng nữ hài tử kia hàn huyên. Nữ hài tử đó ở trong lòng hắn cực kỳ mừng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên, mà trong mắt hắn, dường như cũng chỉ có cô ta.

Thật quá đáng!

Sở Lăng Thường khẽ siết chặt nắm tay, đem toàn bộ sự đồng tình hướng về phía Nam Hoa công chúa, vừa muốn tiến lại đó liền bị Hổ Mạc giữ chặt lại, nhìn nàng lắc đầu rồi hạ giọng dặn dò, “Trong phủ này có thể đắc tội với bất kỳ ai,