
không khỏi hướng hắn lớn tiếng oán giận nói:“Uy, ngươi như thế nào lại đi lâu như vậy a!”
Tiêu Vô Cực nghe lập tức hiểu được, phối hợp kêu lên:“Ha ha, hai ngày nay bụng làm cách mạng, đi không ngừng. Ta còn thuận tiện đi mua chút đồ ăn. Bắt ngươi phải đợi lâu!”
Lúc này vài người ngồi phía trước nghe thấy, vừa thấy hắn cố sức chen qua, đều cuống quít nhíu mày nhường đường.
Vì thế Tiêu Vô Cực đem mông đối mặt với mọi người chậm rãi tiến vào, sợ tới mức mọi người liều mạng đem thân mình ngưỡng về phía sau, kêu lên:“Uy uy, huynh đệ, mông của ngươi.”
“Mông của ta như thế nào?” Không nói Tiêu Vô Cực còn bỏ qua, vừa nói hắn lập tức ngừng đi tới, cái mông phóng đại vừa vặn đối diện với cái mặt, hơn nữa cách nhau chưa tới một tấc.
Người nọ đầu ngửa về sau cả thước, nghẹn đường hô hấp:“Không…… Không có gì, ngươi mau đi qua đi!” Nói xong, lập tức che miệng mình.
Tiêu Vô Cực mỉm cười, lập tức chen vào bên người Lãnh Đường Phàm. Mọi người nghe hắn tiêu chảy, đều dạt sang hai bên đi, hai người Lãnh Đường Phàm lại ngồi thư thư phục phục (thoải mái khoan khoái) , không khỏi làm mọi người âm thầm bái phục không thôi!
“Điềm Tâm, hoa quế cao của ngươi.” Tiêu Vô Cực ngồi vào chỗ của mình, liền cầm đồ ăn trong tay đưa qua.
“Ân.” Thân thủ tiếp nhận, liền cắn xuống.
Tiêu Vô Cực sủng nịch nhìn hắn, bụng cũng có điểm đói, cũng lấy ra một cái bánh nướng mỡ heo cắn.
Lập nghe nghe có người nói thầm:“Mẹ nó, tiêu chảy còn dám ăn đồ đầy mỡ , thật sự là muốn chết!”
“Như vậy còn có khí lực luận võ, cướp lão bà sao? Xem náo nhiệt gì!”
“……”
“……”
Tiêu Vô Cực mắt điếc tai ngơ, chỉ lo ăn bánh.
Lúc này phía trước có một lão hán nhàn rỗi không có việc gì, cũng quay đầu lại cười nói:“Tiểu huynh đệ, có người cười ngươi kìa.”
“Để cho bọn họ cười! Dù sao ta cũng không để ý!” Sau đó nghiêng đầu hướng Lãnh Đường Phàm nói,“Điềm Tâm, ngươi sẽ không để ý đi.”
Lãnh Đường Phàm ăn rất vui vẻ, nghe được lập tức lạnh lùng nói:“Ta để ý làm gì, ta nếu có để ý, vạn nhất ngay tại đây bị tiêu chảy, ta chỉ có một bộ quần áo, đến lúc đó làm sao bây giờ.”
Mọi người nghe vậy, sợ tới mức không dám nói tiếp . Hai người lại tiếp tục ăn.
Lão hán phía trước âm thầm bội phục nói:“Thật sự là chiêu lui binh kỳ lạ a!”
Thình lình nghe một trận nhạc khúc vang lên, mọi người lập tức hướng trên đài nhìn chăm chú.
Chỉ thấy đầu tiên là hai hàng nam nữ tuổi còn trẻ đi ra, xếp thành hai hàng đứng thẳng, Tiêu Vô Cực nhận ra đó đều là đệ tử Thiết Hỏa minh. Đầu lĩnh bên nam đúng là Bạch Hạo Nhiên, nữ tử dẫn đầu ên kia cư nhiên là Thiết Oánh Oánh, hai người cũng không hẹn mà đồng thời hướng dưới đài nhìn xung quanh. Tiêu Vô Cực biết là tìm hắn cùng Lãnh Đường Phàm, nhưng là hai người bọn họ đều đang dịch dung, một khuôn mặt bình thường đến cực điểm, trong mấy trăm người như thế này muốn tìm ra được cũng thật khó khăn.
Lúc này một vị trung niên ăn vận giống học sĩ, có tướng lãnh phong trung đi ra, theo sau là một mỹ phụ cũng đã trung niên, nam tử trước mọi người chắp tay thi lễ, cao giọng nói:“Chư vị có thể cho Thiết Hỏa minh mặt mũi, đến tham gia, phu phụ Thiết mỗ cảm thấy vinh hạnh sâu sắc. Đang ngồi ở dưới đây đều là nam anh nữ tú của giang hồ, tại hạ thấy hiện tại trên giang hồ xuất hiện càng ngày càng nhiều tình sát (tự sát vì tình), chợt thấy hiện nay tuy người có duyên phận rất nhiều, nhưng cũng chưa hẳn được se duyên cùng nhau một chỗ, khiến song phương đều đau khổ. Thậm chí có người còn mê luyến nhầm đối tượng, thường dẫn đến đố kị, tự sát, giết người cùng nhiều chuyện bất hạnh khác.”
“Thiết mỗ cảm thấy, lúc này tổ chức lôi đài chiêu thân, kêu gọi nam nữ anh hùng thiên hạ tập trung một chỗ.”
“Ngay khi lôi đài bắt đầu, vị nam nữ hiệp sĩ đều có thể bước lên đài, bất quá vị nào lên đài đều phải giới thiệu qua bản thân một chút.”
“Dưới đài chư vị nếu cảm thấy có tình ý thỉnh tự lên đài, đối phương nếu như cũng hợp ý, như vậy sẽ không cần động thủ, song song xuống đài, Thiết mỗ cũng sẽ có quà tặng tân hôn.”
“Nếu đối phương không trúng ý, cũng phải đáp ứng yêu cầu của người tới luận võ để tỏ lòng cảm tạ, về chuyện khác, vì tiết kiệm thời gian, Thiết mỗ sẽ giải thích sau.”
“Thiết mỗ chỉ có một yêu cầu duy nhất, chính là lần luận võ này hoàn toàn xuất phát từ thiện tâm, tuyệt đối không thể vì chuyện này mà kết lấy thù hận hoặc sau này trở mặt thành thù.”
“Tốt lắm, Thiết mỗ cũng không nhiều lời, ngay tại đây cung chúc thiên hạ những người hữu tình sẽ thành gia quyến, những người hữu duyên kết duyên mỹ mãn, nhân duyên ngàn dặm chung một đường!” Sau đó liền chắp tay vái chào.
Dưới đài lập tức rộn lên tiếng vỗ tay như sấm, không ngừng vỗ tay hoan hô.
Thình lình nghe dưới đài nhạc khúc lại vang lên, Thiết minh chủ dắt phu nhân trong tiếng nhạc từ từ lui xuống chỗ ngồi dành cho mình, không bao lâu nhạc dừng lại, hai hàng đệ tử cũng nối đuôi nhau lui xuống.
Trên đài lại khôi phục yên tĩnh lúc trước.
Ước chừng qua thời gian nửa chén trà nhỏ, nhưng lại không có một người lên đài cổ động, dưới đài mọi người chỉ lo chờ, căn bản đã quên chuyện luận võ chiêu thân.
Ngườ