
ươi đi?”
“Tiểu ca, ta có thể chính mình đi.” Diệp Hàm nhìn thấy mặt hắn biến sắc, đoán Đường tiểu thư này hay làm khó hạ nhân.
“Vậy Bùi công tử cẩn thận, tiểu nhân đi xuống.” Nói xong, tên người hầu gật đầu rời đi.
Diệp Hàm giơ tay đẩy cửa mà vào.
“Cuồng đồ lớn mật, ban ngày ban mặt dám bén mảng vào phòng tiểu thư nhà ta.” Một cô nương ăn mặc đồ nha hoàn quát to.
“Tại hạ
Bùi Diệp Hàm, là Đường nhị gia mời tại hạ đến xem bệnh cho Đường cô
nương, không biết cô nương có thể không?” Diệp Hàm khách khí giới thiệu.
“Không thể.” Đường Vân không hề khách khí trả lời.
“Nếu cô nương không thể, vậy tại hạ cáo từ.” Nói xong, Diệp Hàm xoay người định rời đi.
“Đứng lại!” Đường Vân hô to. Thấy bước chân Diệp Hàm không chậm lại, liền vọt tới trước ngăn lại nàng, “Ai nói ngươi có thể đi?”
“Cô nương nói.” Diệp Hàm vẻ mặt lãnh đạm nói.
“Ta cũng không nói gì.” Đường Vân không thừa nhận quát.
“Cô nương không phải nói lúc này không thể sao? Nếu không thể chứng tỏ ta có thể trở về.”
“Ta chỉ nói không thể, cũng không nói gì đến ngươi có thể trở về.” Đường Vân gắt giọng.
“Cô nương, ta đến là xem bệnh cho cô nương, nếu ngươi không thể cho ta xem, hoặc
là không muốn cho ta xem, ta đây không trở về còn ở nơi này làm gì?”
“Ta lại
chưa nói không cho ngươi xem.” Nói ra nói vào, Đường Vân lập tức biết
mình lỡ miệng, nghĩ thầm, nếu người này dám giễu cợt nàng, nàng nhất
định sẽ cho hắn chết rất khó coi, nhưng mà Diệp Hàm không hề như nàng
nghĩ mà cười nàng.
“Đó là tại hạ hiểu lầm ý cô nương, mong cô nương tha thứ vì tại hạ thô tâm cùng vô lễ. Không biết hiện tại có thể để tại hạ xem bệnh cho cô nương không?”
Đường Vân
vốn định từ chối, nhưng nàng sợ lại nói ra mồm, Bùi Diệp Hàm sẽ xoay
người bước đi, mà chính mình lại có ấn tượng tốt về hắn, không hy vọng
hắn đi, đành phải gật đầu đồng ý.
“Chúng ta trở về phòng cô nương được không?” Diệp Hàm vẫn là có lễ hỏi.
Đường Vân đành bất đắc dĩ dẫn Diệp Hàm về phòng.
Diệp Hàm
trước khi tiến vào phòng bỗng mở miệng, “Hai vị Đường huynh đệ nếu không ngại cũng tiến vào nhìn xem.” Nói xong, cũng không quay đầu đi vào
trong phòng.
“Nhị ca, đi thôi.” Đường lão đại tiêu sái đi theo vào.
Đường lão nhị tuy hổ thẹn vì bị người ta phát tiện tung tích, nhưng mà vẫn bước theo.
Bọn hắn tiến vào liền nghe Diệp Hàm nói với Đường Vân, “Bệnh của cô nương đã có một năm đi?”
“Sao ngươi lại biết?” Đường lão ngũ ngạc nhiên hỏi.
Diệp Hàm
nhìn mấy người kinh ngạc, chậm rãi nói: “Nhìn miệng vết thương trên tay
Đường cô nương, tầng da mới có đến mười tầng, chứng tỏ Đường cô nương
mắc bệnh đã được một năm.”
Đường lão
ngũ cúi đầu không nói, nội tâm thấy cảm phục Diệp Hàm, khó trách ai cũng khen ngợi Diệp Hàm là kì tài hiếm thấy, hắn đoán tuổi của Diệp Hàm cũng không lớn hơn hắn. “Bùi huynh đệ, không biết năm nay ngươi bao nhiêu
tuổi?”
“Mười bảy.”
“Ngươi mới mười bảy?!” Đường lão ngũ kinh ngạc kêu lên.
Đường lão nhị cũng kinh ngạc không kém, thật không ngờ Diệp Hàm còn trẻ tuổi, mà y thuật đã vô cùng cao minh như thế.
“Đường cô nương, vết thương cách bao lâu mới phát tác một lần?” Diệp Hàm hỏi.
“Sao ngươi không tự mình nhìn xem.” Đường Vân cố ý nói.
Diệp Hàm lạnh lùng, “Đường cô nương nếu không muốn xem bệnh, vậy tại hạ cáo từ, các người vẫn nên mời cao nhân khác đi.”
Diệp Hàm mới đứng dậy, Đường Vân lập tức kích động nói, “Mười ngày.”
Huynh đệ Đường gia thấy muội muội kích động như vậy, đáy lòng đều cười thầm.
Diệp Hàm quay đầu nói với nha hoàn, “Chuẩn bị bút mực.”
Một lát
sau, nha hoàn mang đến văn phòng tứ bảo [nghiên mực, bút, giấy, gác bút'> , Diệp Hàm mài mực, cầm lấy bút vừa viết vừa nói: “Chứng hoại tử, độc
chướng trong cơ thể tích tụ không tiêu tan, vết thương năm ngày lại sưng lên không có mưng mủ, dùng phương thuốc này, hoa kim ngân bốn lạng, bồ
công anh hai lạng, cam thảo hai lạng, bạch chỉ lạng, thiên hoa phấn bốn
đồng, sắc lấy nước uống.” (1)
“Nhưng
miệng vết thương của lệnh muội có mưng mủ, ta chữa vết thương mưng mủ
trước, để lại thuốc cao bôi ngoài ra, đồng thời uống thang thuốc ta kê.
Thấy miệng vết thương liền lại, tiếp tục uống cho đến khi vảy bung ra,
cách bảy ngày lại uống thuốc, sau đó cách một tháng uống là được.”
“Bệnh của Vân muội có thể tốt lên không?” Đường lão ngũ không tin hỏi.
Nghe Đường lão ngũ nói, Diệp Hàm cũng không tức giận, “Kỳ thật Đường cô nương cũng không bị bệnh nặng, sở dĩ bệnh cũ không ngừng tái phát, chính vì độc
chướng trong cơ thể không tiêu tan được, mà thầy thuốc bình thường chỉ
nhìn thấy ngoại thương, nên chỉ kê thuốc chữa ngoại thương, lại không
tính đến độc hỏa trong người Đường cô nương, bởi vậy ngoại thương tuy
đỡ, độc trong cơ thể lại cách ngày tái phát, bệnh này thoạt nhìn như
bệnh khó chữa, nhưng không phải, Đường cô nương chỉ cần uống thuốc như
ta vừa kê, hết bệnh sẽ không tái phát.”
“Thì ra như thế, Vân muội chịu khổ.” Đường Thiên nghĩ lại một năm qua Đường Vân bị bệnh hành hạ mà cảm thấy đau lòng.
Đường Vân nghe nhị ca nói như vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên, thoạt nhìn sở sở đáng thương.
“Đường cô nương