
gật đầu, nhưng thấy bộ dạng Ma Tử nếu dám nói sẽ bị gõ đầu, không thể làm gì khác hơn là chu mỏ ủy khuất nói: "Tiểu Bát không phải người xấu!"
"Còn không xấu? Đã đem cô đi giết chết đứa bé, thậm chí không cần đứa bé cũng muốn anh ta ?" Ma Tử thét chói tai, gỗ mục.
"Không phải Tiểu Bát, là A Nam, tại sao các người không tin em? Vì em ngã bệnh Tiểu Bát mới mang em. . . . . ."
"Đủ rồi!" Trình Thất giận tái mặt gầm nhẹ: "Các người nói với cô ấy những thứ này có ích lợi gì? Cô ấy nghe hiểu được sao? Chuyện này cũng đừng nhắc lại!" Xem như thích cũng chỉ là trẻ con, chỉ cần cô ấy bảo đảm về sau không thấy người kia cũng sẽ quên, nói làm gì nữa?
Salsa hoảng sợ, cúi đầu không nói thêm gì nữa, ngay cả chị cũng không tin cô.
Ma Tử vô cùng bất mãn: "Người đàn ông kia hại cô ấy thành như vậy, cô ấy còn thích anh ta . . . . . ."
"Thích chỉ là thích, một ngày nào đó sẽ quên thôi!"
Thích cũng không được, Ma Tử nín lại những lời này, cái loại Lưu manh đó có xứng đáng để người thích không?
Chú Phùng đem một ly nước trà đưa đến trong tay Trình Thất, hoà giải: "Đừng vì chuyện như vậy ồn ào không vui, chuyện như vậy, không ai trông chừng được, Salsa, cháu phải nhớ, chúng tôi không thích người nói láo, chúng tôi cũng tin tưởng cháu sẽ không đi tìm cậu ta, bây giờ tiếp tục đề tài mới vừa rồi đi! Khúc Dị đứa nhỏ này, tôi lấy nhân cách bảo đảm, cậu ta là người đáng cho chúng ta tin cậy!"
"Tôi cảm giác cũng sẽ không nhìn lầm người, người này tương đối thành khẩn, ngoại trừ ham bài bạc, cũng không có khuyết điểm gì, nhân phẩm cũng không kém!" Đông Phương Minh gật đầu.
"Vả lại! Đây chỉ là hiện tượng bên ngoài!" Ma Tử liếc mọi người một cái, cô cũng không cảm thấy bản lĩnh nhìn người kém hơn người khác, cô làm sao không cảm thấy người đàn ông kia đáng tin tưởng?
Lộ Băng khẽ cười một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói: "Nếu cũng không có ý nghĩa, vậy thì phải phiền Chị Thất đi một chuyến rồi, lần trước anh ta cũng chỉ mua hàng của chúng ta, kết quả chưa đầy một ngày, tin tức truyền tới tai Lạc Viêm Hành, lần này tự tiện chủ trương đem việc của Long Hổ giao cho chúng ta làm, tin rằng không bao lâu, Lạc Viêm Hành sẽ nghe tin, đến lúc đó anh ta nhất định không chịu nổi!"
"Các người chuyện bé xé ra to rồi, lần trước không phải là bị mắng mấy câu thôi sao? Lần này chỉ cần chúng ta làm được, nhiều nhất cũng chỉ mắng mấy câu?" Mắng mấy câu không chết người được.
Lộ Băng buồn bực nói: "Ma Tử, tôi vẫn không hiểu tại sao đối với anh ta, cô có thành kiến lớn như vậy? Anh ta làm chuyệb có lỗi với cô sao? Ngược lại còn nhiều lần giải cứu chúng ta trong nước sôi lửa bỏng, mắng mấy câu? Nói thật dễ dàng, đừng quên dù sao anh ta cũng là người đứng đầu một đường, động một chút là bị gọi đi dạy bảo, vả lại sau này còn sẽ tiếp tục cho chúng ta buôn bán, mỗi lần đều mắng mấy câu, cô cho rằng người ta da mặt dày giống như chúng ta sao? Người đàn ông tình nguyện bị thọt một đao cũng không nguyện ý bị cấp trên dạy bảo hiểu không? Cô nghĩ sau này anh ta có mặt mũi nào nhìn thủ hạ?"
Nếu là bọn họ thí nói gì, từ nhỏ quen vô liêm sỉ, nhưng Khúc Dị thì khác, Long Hổ sẽ có khối người muốn thế chỗ anh ta, mặc dù Khúc Dị không nói gì, nhưng bọn họ cũng không thể qua sông rút cầu chứ? Chỉ là để được Lạc Viêm Hành đồng ý, người đàn ông kia vốn là muốn thu tóm Phi Vân Bang, 100% sẽ đáp ứng, có đi hay không cũng giống nhau, vì sao không đi?
"Đúng vậy, không đi lên tiếng chào hỏi, Lạc Viêm Hành sẽ hiểu lầm, lại tiếp tục dạy bảo cậu ta, không phải vong ân phụ nghĩa sao? Khúc Dị người ta không để cho chúng ta đi gặp Lạc Viêm Hành, là suy nghĩ đến chúng ta mới vừa cùng Khâu Hạo Vũ kết thù kết oán, quả quyết không chịu đi nói tốt, người ta đều suy nghĩ cho chúng ta! Chúng ta thì không thể làm chút gì cho cậu ta sao?" Chú Phùng cũng cảm thấy Ma Tử lần này quá không hiểu chuyện.
Ma Tử thấy tất cả đều phản bội, hung hăng nắm quyền: "Ý của các người là thế nào? Đều cảm thấy anh ta tốt đúng không? Chẳng lẽ các người không nhìn ra anh ta có mưu đồ khác sao?"
"Đúng vậy, có mưu đồ khác, không phải anh ta mưu đồ cô sao? Ma Tử, tôi cảm thấy, chuyện này cô nên thấy may mắn mà không phải châm chích anh ta, nếu như anh ta thật sự vừa thấy đã yêu với cô, cô không động lòng sao?" Lộ Băng nói xong cũng vội vàng che miệng lại, tại sao cũng cảm giác lời này đều là nghĩa xấu, nhưng sự thật chính là như thế, dáng dấp Khúc Dị người ta không xấu xí chứ? Tướng mạo đường đường, khí thế, người cao to, còn khỏe mạnh, chẳng lẽ Ma Tử cảm giác mình là tiên nữ xinh đẹp sao?
Dù sao Ma Tử và Khúc Dị thật sự có thể ở chung một chỗ, nhìn thế nào cũng là Ma Tử nhặt may mắn thật lớn.
Ma Tử làm sao không tự biết rõ điểm này? Trước kia không phải dáng dấp của mình không chịu nổi nên đã ly dị, ngay cả xem bói đều nói chồng tương lai của cô nhiều lắm chỉ là người hơn 40 tuổi đã có đứa bé, làm sao đột nhiên có thể xuất hiện một người đàn ông tới lấy lòng cô? Lại là một người muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị?
"Chị Ma Tử, tôi cũng cảm thấy anh Khúc rất tốt, nếu là tôi, nhất định gả cho anh ta