
ôn ngủ ngon!
Người đàn ông này, có phải suy nghĩ nhiều quá hay không. . . . .
"A Lạc, em biết không, cho dù em chỉ ngoắc tay với anh, trong mắt anh, anh cũng sẽ không chống cự nổi lực hấp dẫn đấy!”
Huống gì là một cái hôn.
Còn dám trêu chọc hắn bằng một cái hôn đầy hấp dẫn.
Nguyệt Trì Lạc còn muốn giãy giụa, nhưng Đông Phương Tuyết không cho cô cái cơ hội đó.
Hắn dễ dàng vác cô lên vai, đi thẳng đến giường lớn trong phòng ngủ.
Nguyệt Trì Lạc sợ hãi kêu lên: “Hôm nay em rất mệt!”
Cô và Đông Phương chiến tranh lạnh nửa tháng, nghĩ đến Đông Phương Tuyết bị cấm dục nửa tháng, có thể nghĩ là sẽ biết hắn giống như cầm thú rồi.
Rất lâu trước đây, Nguyệt Trì Lạc cũng đã biết Đông Phương Tuyết là mặt người dạ thú rồi!
Khi đó vẫn chưa xuyên qua đến hiện đại, vẫn còn đang ở thời cổ đại.
Đông Phương Tuyết của hiện tại, nhìn vào cũng có thể biết!
Nguyệt Trì Lạc sợ hãi giãy giụa hãi kêu la.
Đông Phương Tuyết đặt cô dưới cơ thể mình, gương mặt tuyệt mỹ này, nụ cười gian tà đó khiến cho vạn vật trong trời đất đều phải biến sắc.
"Muốn ngủ? Ngoan, cố đợi chút nữa. Anh sẽ không để em phải mệt mỏi....”
"Muốn ngủ? Ngoan, cố đợi chút nữa. Anh sẽ không để em sẽ mệt mỏi....”
Nói xong, hắn cúi đầu ngăn lại đôi môi muốn kháng cự của cô.
Một đôi tay hoàn mỹ bắt đầu chạy trên người cô, cởi bỏ quần áo trên người cô...
Chơi. Đùa. Câu. Dẫn.
Từng điểm mẫn cảm trên ngườii cô hắn đều biết rõ.
Từ vành tai cho tới bờ vai nhỏ nhắn.
Nụ hôn cám dỗ, nụ hôn ướt át, dọc một đường trượt thẳng xuống phía dưới.
Chỉ chốc lát sau, cơ thể cô mềm nhũn ra tan chảy thành nước ở dưới cơ thể của hắn.
"A, Tuyết….Cho….Em..... "
Nguyệt Trì Lạc kiềm không được tiếng rên rỉ, Đông Phương Tuyết nhìn vào ánh mắt mê ly của cô nở nụ cười gian tà.
"A Lạc, những lời nên nói em còn chưa nói đấy. . . ."
Nói?
Nói gì?
Mặt Nguyệt Trì Lạc đầy vẻ mơ màng, cơ thể trần trụi khiến cô nhịn không được ưỡn cong người lên, như muốn được gì đó nhiều hơn nữa.
Thế nhưng hắn lại cố tình không theo ý cô, quanh quẩn đùa giỡn với cô.
Cô nghênh đón, hắn liền lui về phía sau một chút.
Ắt phải nghe từ chính miệng cô những lời hắn muốn nghe!
"Vợ yêu, nói em yêu anh. Nói rồi anh sẽ cho em. . . ."
Thấy cô bắt đầu không kiên nhẫn, hắn lại tiếp tục cúi xuống hôn rồi ại bắt đầu dụ dỗ cô.
Khóe mắt cô ươn ướt, chỉ mong muốn nhiều hơn.
Nhưng miệng vẫn ngậm chặt, không tình nguyện mở miệng nói điều gì lại càng không tình nguyện giãy dụa mà bắt đầu khuất phục.
Thân thể lại không tiền đồ cọ xát tới.
Dường như hắn cố tình muốn hành hạ cô. . . . .
"A Lạc... "
Hắn mới đi vào một chút, cô dường như muốn thở dài thỏa mãn vậy mà ngay sau đó hắn lại lui ra ngoài.
Cô bắt đầu khóc thút thít.
Khóe môi nhếch lên nụ cười kiềm nén, hắn nói ra từng chữ từng chữ dụ dỗ cô.
"Vợ yêu, nói đi, nói em yêu anh... Anh sẽ cho em.....Nói mau…..”
Cô không cam lòng ngước cặp mắt mơ màng lên, nhìn hắn đầu đầy mồ hôi ẩn nhẫn khổ cực, có chút khổ sở nhìn khóe miệng hắn cuối cùng cũng theo lời người đàn ông hấp dẫn nói ra...
"Rất ngoan."
Hắn thỏa mãn nở nụ cười, đôi mắt màu xám xinh đẹp chan chứa yêu thương, hạ thân đẩy một đường thật mạnh đi thẳng vào trong......
Bàn tay Đông Phương Tuyết rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay mượt mà đầy đặn.
Tầm mắt Nguyệt Trì Lạc dừng lại ở bàn tay hắn, con ngươi đen nhánh khẽ co rúc lại, trong mắt lóe lên một tia than thở.
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân.
Cho dù là một đôi tay, cũng xinh đẹp muốn chết người. ╮(╯_╰)╭.
Thật là khiến người ta ghen tỵ!
Đôi tay này, nhất định là trời sanh ra để đánh dương cầm...
Nhưng bây giờ, đôi tay này lại không đàng hoàng đặt trên bụng Nguyệt Trì Lạc, còn không an phận di chuyển tới lui.
Toàn thân Nguyệt Trì Lạc bắt đầu run rẩy, nhìn lướt qua Đông Phương Tuyết càng chơi càng vui vẻ, có chút bất mãn mắng: "Bỏ tay anh ra, sờ tới sờ lui, rốt cuộc là anh muốn sờ nơi nào?”
Thật sự đáng giận!
Đông Phương Tuyết đúng là đội lốt cầm thú, hắn không thể ngừng nghỉ một lát sao?
Cô vừa mới tỉnh ngủ mà thôi.
Hiện tại toàn thân đau nhức muốn chết!
Đông Phương Tuyết liếm đôi môi đỏ mọng, tròng mắt như tơ hấp dẫn người vô cùng.
"Sờ? Dĩ nhiên nên sờ vào chỗ nên sờ.”
"Chẳng lẽ. . . . A Lạc cũng biết xấu hổ? Chậc, chậc. . . . Chúng ta đã là vợ chồng, nên động, nên nhìn, thậm chí ngay cả nên. . . Làm. . . Kiểu nào cũng không thiếu, mà giờ em còn xấu hổ không phải đã quá muộn hay sao. . . ."
"Đông Phương Tuyết!" Nguyệt Trì Lạc thẹn quá hóa giận, "Anh học ai? Cái khác không thấy tiến bộ mà miệng lưỡi càng ngày càng lợi hại."
Trước kia ít nói muốn chết, giờ biến thành lời ngon tiếng ngọt hoàn toàn khỏi phải bàn.
Có đôi khi Nguyệt Trì Lạc thật đúng là chịu không nổi.
Nghĩ lại thì......
Người cổ đại thật đúng là con mẹ nó hàm súc!
Đông Phương Tuyết không đồng tình chau mày, nốt Chu Sa đỏ giữa hai hàng lông mày tản ra thứ ánh sáng tuyệt diễm.
Bỗng nhiên, hắn cúi xuống đầu dán vào bụng Nguyệt Trì Lạc, mím mím môi mang theo một chút mong đợi nghiêm túc nói: “A Lạc, chúng ta có