Teya Salat
Dạ Ngưng Tịch

Dạ Ngưng Tịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324660

Bình chọn: 9.00/10/466 lượt.

a mộ của ông, không ngờ tôi lại cảm thấy hô

hấp thật khó khăn, lòng tôi có quá nhiều nghi vấn nhưng không thể hỏi,

mà có hỏi thì cũng chẳng có đáp án…

Cha, cha có từng yêu thương con không?

Coi con là một thực thể độc lập, yêu thương con giống như tình yêu của cha giành cho con gái?

Con nhớ, mẹ từng nói với con, tên của con là Ngưng Tịch sở dĩ là vì mẹ biết cha thích ngắm bầu trời lúc hoàng hôn.

Mẹ còn nói với con, mẹ thường ở bên cha để ngắm cảnh hoàng hôn.

Cha từng nói với mẹ, “Loại người như chúng ta định sẵn là không thể

sống dưới ánh nắng mặt trời, và hoàng hôn là món quà duy nhất mà ánh

sáng ban tặng cho chúng ta, sau hoàng hôn trời sẽ tối tăm và lúc đó cuộc sống của chúng ta mới bắt đầu. Cho nên, cảnh hoàng hôn, trước giờ anh

chưa từng bỏ qua. Minh Tuệ, yêu anh cũng chính là yêu bóng tối, tình yêu của chúng ta cũng chỉ có thể buông thả trong đêm tối. Trừ trái tim này

ra, anh không thể cho em bất cứ điều gì được. em sẽ không hối hận chứ?”

Mẹ nghe xong, mỉm cười nói với ông, “Khải, nếu như chỉ có thể yêu anh trong tăm tối, em tình nguyện… mãi mãi là đêm tối.”

Trong câu chuyện xưa, nụ cười của cha sâu sắc như thế, thoải mái như thế, ở đó có sự ấm áp mà con chưa bao giờ nhìn thấy…

Lúc ấy, cha ôm con rất chặt trong lồng ngực mình, không ngừng gọi tên con, cơ thể cha lúc đó cũng run lên, khoảnh khắc đó, con cứ ngỡ cha có

yêu thương con, chỉ là… chính bàn tay cha đã đẩy con vào địa ngục.

Là oán hận đến mức nào mới có thể khiến cha đối xử với một con bé mười hai tuổi tàn nhẫn đến thế?

Lúc cha hấp hối, đặt tất cả mọi thứ trong Hiên Viên gia vào tay Vũ, nhưng lại phái người bí mật đưa con tới đảo Tái Sinh.

Vũ còn tưởng con vì trốn tránh mâu thuẫn của gia tộc mà bị tống ra

nước ngoài du học, nhưng anh ấy đâu có biết, đứa em gái anh ấy nâng niu

như báu vật bị chính cha đẻ của anh đưa vào địa ngục trần gian, chịu

đựng đủ loại chà đạp, không còn là một con người nữa…

Rốt cục là vì sao, cha lại có thể đối xử tàn nhẫn với chính con gái mình như thế?

Cha lo con cướp hết mọi thứ trong tay Vũ sao?

Con trước giờ chưa từng yêu thích bất cứ cái gì trong Hiên Viên gia,

nếu có thể, con còn muốn chấm dứt tất cả mọi quan hệ với dòng họ này,

bởi vì gia tộc đó đã khiến mẹ con oán hận sâu sắc cuối cùng đơn độc đi

tha hương, chết ở nơi đất khách quê người…

Con chỉ muốn ở bên cạnh Vũ, chỉ vậy mà thôi.

Một cô bé con mười hai tuổi có thể uy hiếp gì tới Vũ chứ? Rốt cục là vì sao mà sự tồn tại của con lại khiến cha bất an đến thế?

Nếu cha thực sự yêu thương Vũ đến thế thì vì sao đã quyết định toàn bộ cuộc sống của anh ấy từ sớm như thế?

Xích Vũ, Ngưng Vũ… Cha, có phải bắt đầu từ ngày Vũ được sinh ra, cha

đã quyết tâm để anh ấy hoàn thành tâm nguyện của cha, muốn anh ấy thay

cha làm tròn những trách nhiệm mà cha chưa làm tròn?

Nhưng ngay cả cha còn không muốn gánh vác những việc đó, vì sao lại áp đặt lên người anh ấy tất cả, vậy là công bằng ư?

Cha có thể không yêu con, nhưng cha không thể không yêu Vũ, bởi vì trên người anh ấy không có tội lỗi.

Tôi thường suy nghĩ, trong một thế giới chỉ có âm mưu, lạnh lẽo, máu

me và sự phản bội như thế này, tại sao lại có thể tạo ra một con người

như Vũ?

Thuần khiết giống như bông tuyết đầu đông, trong sạch như không khí buổi ban mai…

Anh dịu dàng lương thiện như vậy…

Bắc Nguyệt cũng rất dịu dàng, nhưng annh chẳng hề lương thiện. Nếu

anh lương thiện thì gia tộc họ Hoàng sẽ không thể đứng sừng sững trong

cả hai giới hắc đạo, bạch đạo của Nhật bản được.

Nhưng Vũ không giống thế, anh dịu dàng mà khoan dung, vì vậy cho nên đám trưởng bối kia không ai coi anh ra gì.

Nhớ lúc tôi vừa mới quay lại Xích Vũ, Vũ bị bọn họ đè ép đến mưc

không thể kháng nghị, phòng nghị sự chia ra làm năm bảy phe, ai cũng

thích làm theo ý mình.

Thực sự tôi không thể ngờ, mấy vị trưởng bối năm đó đi theo ông nội

tôi và cả mấy vị chú bác trong họ lại có thể ngang ngược đến mức đó, rốt cục mấy năm nay Vũ đã phải chịu bao nhiêu áp lực?

Tôi phải giết một ông già làm gương mới làm đi dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ quá mức của họ.

Trong Xích Vũ có rất nhiều người sợ tôi, nhưng tôi biết, số người hận tôi còn nhiều hơn, thậm chí có người còn lấy việc giết tôi để làm thú

vui…

Tôi cũng chẳng thèm để ý tới mấy việc đó, nhưng lần đầu tiên khi Vũ

nhìn thấy tôi giết người, loại vẻ mặt hoảng hốt và đau đớn ấy khiến tôi

suốt đời khó quên…

Nếu có thể tôi cũng không muốn giết người trước mặt Vũ, chỉ là nếu không làm vậy, Xích Vũ của chúng tôi khó mà có chỗ đứng được.

Chúng tôi còn quá trẻ, năm tôi trở về từ Đảo Tái Sinh mới chỉ có 18 tuổi, còn Vũ cũng chỉ mới 24 mà thôi…

Chỉ có đao kiếm, không nói chuyện đạo lí. Đó chính là cuộc sống của

chúng tôi , ở đó chỉ có một quay tắc duy nhất, quy tắc của loài dã thú.

Hoàn Tư Dạ từng nói tôi là một con sói không thể thuần dưỡng nổi. Có

lẽ, điều đó đúng. Bởi vậy tôi mới có thể tồn tại trong thế giới lạnh lẽo này.

Hai bàn tay tôi đã nhúng đầy máu, tôi cũng chẳng để ý trên lưng mình

gánh bao nhiêu mạng người. Nhưng Vũ thì không được, từ người trở thành

t