pacman, rainbows, and roller s
Dã Man Kiều Thê Đánh Tới Đây

Dã Man Kiều Thê Đánh Tới Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322884

Bình chọn: 8.00/10/288 lượt.

xe. Dù sao nàng dùng hai cái chân đi đường, thật sự là ngu ngốc.

Trong xe bố trí cực thoải mái, vừa thấy đủ biết chủ nhân của nó là người chú trọng hưởng thụ.

Mộ Dung Lợi không hề giữ hình tượng nằm úp sấp xuống ghế, thè lưỡi,“Ta

vừa rồi còn đang suy nghĩ, muốn mua ngựa hay là mua lư ( Vịt : Con lừa

^^ ).”

“Nga.”

“Ngươi xuất môn làm việc sao?”

Diệp Thế Cẩm hàm hồ nói:“Cứ coi là vậy đi.”

Nàng nhăn mặt nhăn mũi, cũng không miệt mài dò hỏi, dù sao hai người

không phải rất thân thiết, nàng cũng không thích thám thính nhiều.“Biểu

tiểu thư về nhà chưa?” Hẳn là vậy, nếu không hắn đại khái không thể xuất môn.

“Nàng có trở về nhà hay không có liên quan gì tới chuyện ta xuất môn?”

Nàng liếc mắt nhìn hắn, hừ hừ hai tiếng,“Người ta mục tiêu là ngươi nha, nàng nếu không về nhà, còn không đuổi theo ngươi?”

“Nàng là muốn theo tới.” Hắn gật đầu thừa nhận.

Mộ Dung Lợi chưa nói cái gì, chính là đem mặt chuyển hướng về phía cửa xe, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ chạy như bay mà qua.

Diệp Thế Cẩm không tiếng động cười cười, hướng nàng kề chút,“Bất quá,

nàng trước kia không có thành công, hiện tại tự nhiên cũng không có khả

năng thành công”

Nàng vẫn là không lên tiếng trả lời.

“Mệt mỏi?”

“Ta đã đi nửa ngày, trước nghỉ suyễn khẩu khí” Nàng lười biếng nói.

Diệp Thế Cẩm thân thủ phù thượng kiên của nàng(là gì?? Vịt : đỡ vai ạ ^^).

Mộ Dung Lợi thanh âm rất thấp, nhưng thực kiên quyết.

“Không giải trừ hôn ước,liền bảo trì khoảng cách với ta, ta không muốn bị người chỉ vào cái mũi mắng là hồ ly tinh đâu.”

Hắn khẽ cười một tiếng, đắn đo nặng nhẹ giúp nàng mát xa vai, ngữ khí

mềm nhẹ nói:“Ta rất đúng mực.” Hắn cũng không hy vọng nàng vác cái tiếng xấu này trên vai.

Dưới sự vuốt ve của hắn, mí mắt Mộ Dung Lợi dần dần trầm xuống, cuối cùng nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Thấy nàng ngủ, Diệp Thế Cẩm dừng lại động tác, cẩn thận đem nàng ôm lấy, bình phóng tới một bên, lấy thảm bạc đắp cho nàng,ngồi ở một bên ngắm

thiên hạ ngủ say.

Hắn nhịn mấy ngày, nỗi lòng phập phồng không chừng, đây là chuyện chưa

từng có. Cuối cùng, hắn quyết định trước tiên xuất môn, cũng may không

tốn thời gian liền đuổi kịp nàng.

Bàn tay đưa ra,vẽ lên đường nét trên mặt nàng, ngực nóng nóng, có cảm giác rung động toàn thân không thể nói bằng lời.

Hắn vẫn đối vơi việc nam nữ không quan tâm,nhưng khi gặp được nàng bình

tĩnh liền hoàn toàn biến mất,tổng muốn ăn sạch nàng,nhu tiến thân thể

của chính mình, bổ khuyết một phần hư không khó hiểu kia.

Hắn nhớ nàng nhớ đến trái tim đau nghẹt,nhưng hắn biết việc hôn ước

trước hết cần phải giải quyết. Cho dù nàng thích hắn, nhưng cũng có

nguyên tắc không thể thỏa hiệp.

Nàng cùng Ôn Nhu rốt cuộc đến từ thế giới như thế nào? Các nàng độc lập

mà tự chủ, đây là cá tính mê người của các nàng, nhưng cũng làm cho hắn

cùng Tam đệ đau đầu nhất .

“Lợi nhi, ở lại, cùng ta được không?” Hắn khàn khàn nói.

Mộ Dung Lợi ngủ say lại đi vào phiến Mai Lâm kia, nhìn đến mạt thân ảnh

màu trắng,nghe được cái thanh âm nóng rực mà lại êm tai gọi nàng.

Tiểu tiên quan.

Bên môi của nàng không tự giác giơ lên,tâm tình không hiểu sao bay lên.

Nàng mơ thấy cái chuyện tốt gì?

Diệp Thế Cẩm vì mạt cười trên môi nàng kia làm nóng mắt, nhịn không được liền cúi người hôn môi nàng.

Mộ Dung Lợi chỉ cảm thấy trên môi bị một vật mềm mại chụp lấy, cả người

tựa hồ bị một đoàn lửa gắt gao bao vây,bên tai chỉ có thanh âm mát lạnh

mà mang theo nhu tình thì thầm khe khẽ.

Nàng tựa hồ bị mê hoặc, thuận theo bị áp đảo, nhìn người nọ cúi đầu thấp xuống một chút, sau đó bỗng dưng trừng lớn mắt Diệp Thế Cẩm!

“Nha” một tiếng cúi đầu ngâm vang lên, hắn ôm môi xem người hướng đến chính mình trợn mắt nhìn,“Lợi nhi –”

“Không được làm bậy.” Thế nhưng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn,tuy muốn nhẫn,nhưng cũng không thể nhẫn.

“Hôn ước nhất định sẽ giải.”

“Vậy giải xong nói sau.” Mộ Dung Lợi cảnh giác hướng một bên di chuyển,

càng ngày càng cảm thấy hắn là một cái mặt người dạ thú, so với nàng còn không có kiềm chế.

Nàng xem hoa mĩ nam nhiều lắm ý dâm một chút, mà hắn lại trực tiếp hóa ý tưởng thanh hành động, nói ăn liền ăn.

Xem nàng phòng bị như vậy, Diệp Thế Cẩm ở trong lòng thở dài, nói:“Ta chỉ là nhất thời kìm lòng không được.”

“Nam nhân đều thích lấy câu này làm câu cửa miệng,” Nàng cắn răng,“Các

ngươi thuần túy là nội tiết tố phân bố quá nhiều, tinh trùng trên não,

chỉ dùng nửa người dưới nói chuyện”

Diệp Thế Cẩm lập tức đen mặt tuy rằng nàng nói hắn có chút không hiểu,

nhưng ý tứ hắn lại có thể lĩnh hội, nàng thật sự là miệng không ngăn

cấm, không hề cấm kỵ.

“Lợi nhi, chú ý từ ngữ của nàng.” Hắn rốt cục nhịn không được khuyên nhủ.

Mộ Dung Lợi trừng mắt,“Như thế nào, chê ta không văn nhã a, ta cho tới

bây giờ sẽ không là người văn nhã, muốn văn nhã, ngươi cũng đừng tìm

ta.”

Hắn xoa trán. Nàng vì sao có thể vô lại đúng lý hợp tình như vậy?

“Cho dù văn nhã, hiện tại tình huống của ngươi, ta cũng cự tuyệt ngươi tìm ta.” Nàng bổ sung nói.

Diệp Thế Cẩm sắc mặt càng đen. Hôn ước kia quả thực thành lời chú cẩn cô của hắn.