Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324372

Bình chọn: 10.00/10/437 lượt.

ắp cabin, nhanh tay cởi cả áo cả quần lót, tất cả đồng loạt cởi hết, cởi luôn cả dây nịt còn sót lại trên người Lân Nhi, nâng mông nhỏ lên tức thì lột luôn cái quần quân phục.

Cắn răng nhìn trên bàn điều khiển, đôi chân màu mật ong quấn lấy cái eo anh, người đàn ông thì có tư thế nằm phía trên cô. Cơ bắp Dịch Nam Phong căn lên, lấy chân đá hết quần áo vướng víu phía dưới ra, đưa tay ôm lấy mông cô, để chân cô quắp lấy eo anh, còn anh thì ngồi lên bàn điều khiển, không đợi Dịch Nam Phong hành động, Giản Lân Nhi dùng một chút sức lực, nhẹ nhàng ngồi lên chỗ của anh, Dịch Nam Phong liền ôm lấy cô.

Cô cảm nhận phần dưới cơ thể mình chảy ra một dòng nước ấm, hai tay cô khoát lên vai anh, mê muội ngắm nhìn cơ ngực rắn chắc của anh.

“Ách…” Bàn tay to trên lưng vừa nhấc, đỉnh đầu cự long của anh vừa vặn đặt ngay cửa động của cô, nhẹ buông tay , tiếng thét chói tai của cô vang lên.

Sâu trong người cô, nơi cửa động tiếp nhận anh trơn trượt, ướt át, động tác ra vào, nhưng cô vẫn thấy rất chật, vừa chật vừa nóng, cô lắc lư cái đầu, không tự chủ mà thút thít khóc “Hỗn đãn, ta chưa kịp chuẩn bị…liền…xông vào…” Dịch Nam Phong khó chịu, cũng không biết làm gì cả,chỉ có thể đem chính mình sáp vào, ra vào đều đặn, trong lòng nôn nóng nhưng sợ làm cô đau nên anh làm chậm lại.

Hít vào một hơi thật sâu, anh nói “Anh nhịn không được, ngoan, cho anh…” Không gian thực sự nhỏ hẹp, không tiện để cho Dịch Nam Phong phát tiết, tay anh vẫn đang nắm chặt ngực cô, may mắn nơi này vẫn mềm mại, không vì cường độ luyện tập của cô làm cho cứng rắn.

Miệng a a rên rỉ theo động tác ra vào của Dịch Nam Phong, người đàn ông này tinh lực thật dư thừa, mỗi động tác ra vào làm cô thật điên loạn, lúc thì tựa như sắp rút ra ngoài, lúc thì lập tức đâm mạnh vào, ra ra vào vào, chạm vào nơi sâu nhất trong con người cô.

Miệng nhấm nháp một bên ngực cô, bên kia thì dùng một tay vân vê, để lại những dấu xanh đỏ trên người cô. Nìn vào cảnh tượng trong này, đôi chân quấn lấy nhau, phía trên là cái bụng trăng trắng , xuống người phía dưới thì hồng hào, trung tâm ở giữa có một vật đang ra vào vào, chậc chậc, Giản Lân Nhi nhìn thấy vật của anh càng to lớn gấp bội.

Từ bên ngoài nhìn vào, qua cửa thủy tinh, có thể thấy hai làn da màu mật ong, nếu nhịn chệch xuống dưới, sẽ thấy một cánh rừng rậm đen mượt, đó là một cô gái đang bị khóa dưới thân một người đàn ông, hai tay đang ôm chặt lấy mông cô gái đó.

Dịch Nam Phong cấp tốc ra vào, thời điểm cự vật chạm vào tầng sâu nhất trong huyệt động của cô, anh hít mạnh một hơi thật dài.

Dường như khoogn hài lòng với tốc dộ như thế, hai tay cầm lấy hông cô, bắt đầu mãnh liệt vận động.

“Chậm…a..chậm thôi..ách…a” Giọng nói Giản Lân Nhi mang theo tiếng khóc, càng tăng thêm sự kích thích đối với Dịch Nam Phong, anh ngửa cổ ra sau, phóng thích chính mình vào trong người cô.

Vả người vô lực, mềm nhũng, không nhúc nhích, Dịch Nam Phong áp mặt vào cổ cô, run rẩy, Giản Lân Nhi có thẻ cảm nhận được dòng nước ấm nóng đang phun trào trong người cô.

Dịch Nam Phong thở hồng hộc, sau đó rút cự vật ra khỏi người cô, để cho cô ngồi lên đùi anh, nhắm mắt lại, cảm nhận dòng dung dịch nóng ấm chảy ra từ huyệt động của cô lên đùi anh.

Hai người thở gấp gáp, thở hồng hộc, trận này quá sức mãnh liệt, mặc dù cơ thể đã trải qua huấn luyện cường độ cao, nhưng Giản Lân Nhi vẫn thấy mệt muốn chết đi.

Cảm giác được anh đang xoay người, Giản Lân Nhi trợn mắt, nhìn thấy anh cầm ra một bịch nhỏ.

(Rika: trời ơi, khi edit và beta chương này là đang đói bụng, 5 giờ chiều, a a a)

Edit: Rika Nguyen

Hoàng hôn dần dần khép lại, tiếng ồn ào náo dộng ban ngày dần tan biến, bốn phía bắt đầu yên tĩnh, xa xa, sóng biển bị gió đêm trêu chọc, từng đợt từng đợt tấp vào bờ tạo nên một khác nhạc êm ả, đêm tối, ánh trăng lên cao.

Tại trực thăng.

Quần áo rơi tùy ý, trong không khí có một mùi vị đặc biệt, zoom lên, nhìn gần sẽ thấy, một cái đầu tóc ngắn đã ướt đẫm mồ hôi, đen bóng, Giản Lân Nhi thấp giọng than, rên, làm mau, thần kinh hưng phấn, nhanh, nhanh lên. Giản Lân Nhi cảm thấy phía dưới của mình bắt đầu sưng, đau.

Lúc này, hai người nằm dưới sàn cabin trực thăng, Giản Lân Nhi nghiêng người, một chân đặt trên vai Dịch Nam Phong, hai người hình thành tư thế hình chữ thập.

Trên người, mồ hôi túa ra ẩm ướt, từng lỗ chân lông đều toát ra mồ hôi, mặt Giản Lân Nhi biến đổi liên tục, đó là biểu hiện của nhiều trạng thái cảm xúc.

Xung quanh đã có vài cái “áo mưa” (BCS á, đừng nói không biết là gì nhá, ta đỏ mặt a ), thắt lưng Dịch Nam Phong vẫn không biết mệt mỏi mả đong đưa theo từng nhịp điệu, đợi cho ánh trăng lên cao, chiếc máy bay trực thăng mới ngừng động đậy.

Bão táp trôi qua, đầu óc trống rỗng, đợi cho ý thức trở lại, Giản Lân Nhi vẫn còn nằm trong lòng của Dịch Nam Phong, cả người trơn bóng, nhưng không ai động đậy, dù sao vừa mới chấm dứt cuộc vận động kịch liệt, ai cũng hao tổn thể lực.

Cổ họng vừa động, Giản Lân Nhi phát hiện nơi cổ họng đau rát, xem ra là vữa nãy cô la hét quá lợi hại, cô dán chặt vào người Dịch Nam Phong, lắ


The Soda Pop