Duck hunt
Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322895

Bình chọn: 8.00/10/289 lượt.

ng làm, Giản Lân Nhi không đụng đến.

Hỏi cô muốn quần áo có bộ dáng thế nào, cô cũng nói tùy, cô không còn kén chọn trạn phục như trước nữa, cô còn nhớ rõ mình đã lăn lộn ở “Xích Luyện” kia ròng rã hai năm, ở đó cô vẫn sống được, cho nên tính tình cô cũng đã thay đổi. Hỏi cô bánh kem thì làm như thế nào, phòng tân hôn chọn nơi nào, cô đều nói tùy tiện, hỏi nhiều cô đâm ra chán không muốn nói, Dịch Nam Phong thấy tình hình này, nghĩ mình vẫn nên tự xử lý, Giản Lân Nhi đối với tiệc rượu này quả thật không có chút khái niệm nào cả.

Cũng đúng thôi, hai người đã ở gần nhau một thời gian dài như thế, cho nên cũng đã thành thói quen, mở tiệc rượu chẳng qua là để thông báo với mọi người bên ngoài mà thôi. Nhưng Dịch Nam Phong nói nhất quyết phải làm, cái này anh đã dự định từ khi năm cô mười tám tuổi, nếu không làm, anh khẳng định là không chịu được.

Cùng mẹ chồng nói chuyện một chút, kỳ thật mẹ Dịch vẫn hỏi cô muốn ăn gì, có chỗ nào không thoải mái hay không, có mệt không, đang nói chuyện, ông nội đi tới, sau lưng ông còn có một người.

Giản Lân Nhi ngẩn người, thật bất ngờ, người đến là ba ba của cô, nếu hôm nay ba cô không tới, cô cũng không nhớ, không hiểu vì sao ông lại tới đây.

Từ lúc Lân Nhi về nhà, rất hiếm khi nhìn thấy ba, trước đây ba cô cưới mẹ kế, tâm lý trẻ con, cô cố chấp hận ba cô. Sau này dần dần lớn lên, có ông nội yêu thương cưng chiều, còn có cả Dịch Nam Phong, cuộc sống thiếu thốn tình cảm của người cha cô cũng không còn quan tâm nữa. Dần dần, cô cũng không thèm để ý mình có ba hay không, thậm chí có một khoảng thời gian dài, trong đầu cô hoàn toàn không có khai niệm “Ba”, ngay cả đến diện mạo của ba mình, cô cũng không nhớ rõ.

Mẹ Dịch nhìn lão gia tử cùng ba Lân Nhi ngồi trên sô pha, liền biết là ba và con gái đang có chuyện muốn nói, vỗ vỗ vai Lân Nhi, tìm cớ nói ra ngoài có việc.

Giản Lân Nhi đang muốn đứng dậy đi lên lầu, Giản Chính liền mở miệng nói: “Lân Nhi, ngồi xuống nói chuyện cùng ba cháu đi”

Giản Lân Nhi nhìn nhìn ba cô, thấy trên đầu ông tóc đã điểm muối tiêu, cô ngồi xuống. Kỳ thật hiện tại cô không còn hận ba nữa, thật sự, một chút cũng không, nhất là sau khi mang thai, suy nghĩ cũng khác đi, tâm tư cũng tinh tế, thế nhưng, cô vẫn cảm thấy cô và ba hơi xa lạ.Con người là như thế, cảm tình cần phải được duy trì, cho dù máu mủ tình thâm cỡ nào, cách xa một thời gian lâu như thế, hơn nữa trước kia còn mang tâm lý hờn giận, có lẽ cô và ba cô cũng không khác nào người qua đường xa lạ.

“Lân Nhi, ba. . .”, ánh mắt ông nhìn vào cô, không nói nên lời.

Kỳ thật Giản Lân Nhi không có biểu hiện gì là không muốn nói chuyện cùng ba, cô chỉ ngồi đó chờ ba cô nói, nhưng hiển nhiên, ông lại cảm thấy cô vẫn bài xích mình.

“Ba, con không có hận ba”, nhìn thấy ba cô khó xử như thế, Giản Lân Nhi đưa mắt nhìn bụng mình, sau đó chủ động nói.

Có bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu lời muốn nói, thế nhưng lời ra khỏi miệng, cũng chỉ có mấy từ này mà thôi.

“Ba….” Vẫn chỉ nói một chữ, ông thật sự không biết nói gì, mặc dù là một người đàn ông thành công, cho dù mất một người vợ, nhưng xem ra ông cũng không sung sướng như người ngoài tưởng. Có sự nghiệp, gia đình tốt đẹp, tuổi đã trung niên nhưng bộ dáng vẫn còn anh tuấn, toàn thân toát ra hơi thở cuộc sống an nhàn, sung sướng. Nhưng tận trong đáy lòng, ông lại cảm thấy Lân Nhi thiệt thòi rất nhiều, nhiều năm như vậy, cho dù ông âm thầm làm biết bao nhiêu chuyện, nhưng cô cũng không biết, trong cuộc sống của cô, thủy chung thiếu đi một người gọi là ba, đây là thiếu sót đầu tiên của ông

Đứa trẻ, mặc dù là trai hay gái, muốn trưởng thành cần phải có một người chỉ dẫn, đặc biệt là sự trưởng thành của con gái, là người làm ba đây là thiếu sót thứ hai của ông. Sợ Lân Nhi và mẹ kế không hòa thuận với nhau làm gia đình bất hòa, cho nên ông đưa cô tới sống với Giản chính, cho nên tính cách cô cố chấp, là sai lầm thứ ba của ông.

Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không nói nên lời, chỉ tinh tế nhìn con gái duy nhất của ông, sau đó nhẹ nói một câu: “Con đã trưởng thành”

Một câu nói mang theo một chút chua xót cùng hân hoan và kiêu ngạo, dễ dàng làm cho hốc mắt Giản Lân Nhi đỏ lên. Khịt khịt mũi, Giản Lân Nhi cúi đầu không nhìn ông.

Bỗng nhiên ý thức được ba có gì không đúng, cô cảm nhận không phải chỉ có mình ba sai, cô cũng sai.

Giản Chính yên lặng uống trà bên cạnh, nhìn hai cha con nói chuyện, ông cũng im lặng không nói gì.

“Con hơi mệt, con lên lầu nghỉ ngơi đây”. Vội vàng đứng lên, Giản Lân Nhi càng nghĩ càng cảm thấy không thể đối mặt với ba cô được.

“Con gái. . .” Ông vội vàng mở miệng gọi cô lại.

Nước mắt nhanh chóng chảy xuống, Giản Lân Nhi lên lầu.

Cả một buổi chiều, Giản Lân Nhi cũng không xuống lầu, đến buổi ăn cơm tối cô mới xuống ăn một chút.

Trong phòng tắm đầy hơi nước, Dịch Nam Phong cởi trần ngồi xổm bên bồn tắm lớn tắm rửa cho cô. Ba tháng trước cô cũng không dám tắm trong bồn, thời điểm tắm cũng không dám tắm nước nóng, sợ máu lưu thông nhanh ảnh hưởng tới tử cung, thì cục cưng khó mà bảo toàn. Rốt cục bác sĩ cũng nói thai