
tiên ngủ đi, vết thương trên lưng anh đau qua, giống như muốn phát sốt, a, emsờ sờ, có phải hay không anh phát sốt.” Anh đưa tay kéo tay cô đặt lên trán mình, miệng ồn ào nói.
Giản Lân Nhi mím môi, nhìn Dịch Nam Phong như trẻ con, mím môi, được rồi, không kết hôn thì không kết hôn, đến lúc đó đừng có mà cầu xin cô.
Buồn bực , vừa nãy không khí đang vui vẻ, trong lúc nhất thời tình cảm cô mãnh liệt dâng trào, mong muốn hai người bị ràng buộc bởi pháp luật, cô nghĩ anh chắc cũng rất đển tâm chuyện này, cho nên mới nói ra, ai ngờ Dịch Nam Phong lại phản ứng như thế, khiến cho bao nhiêu hi vọng, bao nhiêu cảm xúc của cô trôi tuột đi mất.
Điều chỉnh lại hô hấp của mình, dịch lại góc chăn cho anh, đi tới tắt đèn, cũng không thay đổi quần áo, an vị ngồi trên ghế trước giường.
Trong bóng tối, Dịch Nam Phong nhịn một hồi lâu vẫn không nói được, cô hiện tại chưa thế kết hôn, thậm chí bây giờ chỉ cần cô xuất hiện, sẽ khiến cho mọi người chấn động không thôi.
Nếu như có thể, Dịch Nam Phong hận không thể đem cô thu nhỏ bỏ vào trong túi, không cho phép chạy lung tung, để mỗi anh anh khỏi phải lo lắng, nếu thời điểm muốn ngắm thì chỉ cần lấy ra ngắn, thân ái vuốt ve cô. Có thể nghe được cô nói muốn cùng anh đi làm giấy kết hôn, nếu là bình thường anh sẽ mừng như điên và đi ngay lập tức, nhưng hiện tại, anh kinh ngạc nhiều hơn.
Nói chuyện điện thoại với Dịch Hàn Sơn xong, Dịch Nam Phong cảm thấy cơ thể hồi phục phần nào rồi. Sớm biết trong quan trường cũng không trong sạch gì, thế nhưng bọn họ lại tính kế trên đầu anh, những người đó muốn chết thì chết đi, còn liên lụy đến Lân Nhi,anh bảo người cầm tư liệu đến, nghẹn một hơi, Dịch Nam Phong nghĩ nếu chuyện này giải quyết không xong, anh thật sự không có cách nào chịu được.
“Lên đây” Cái ghế trước giường không chút động tĩnh.
Dịch Nam Phong nói thêm một tiếng nữa, vẫn không thấy động tĩnh gì cả.
Trong phòng bệnh, máy sưởi bật rất ấm, nhưng dù sao cô cũng chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng manh, anh sợ cô bị lạnh, cho dù huấn luyện mấy năm rồi, các loại huấn luyện khắc nghiệt cũng đã trải qua, nhưng anh vẫn lo lắng.
“Ngoan, chuyện này chưa thể được, phải đợi ông nội đồng ý đã, trước tạm hoãn hai ngày”. Nghe Giản Chính sẽ đến, Giản Lân Nhi rốt cục cũng có động tĩnh.
“Anh mau ngủ đi”
“Em cũng lên đây”
Cho dù là phòng bệnh VIP, nhưng giường bệnh cũng không thể lớn như ở nhà được, cô nhướng mày: “Anh mau ngủ đi, em ngủ cạnh bên giường là được”
Nói thì nói như vậy, nhưng cô vẫn không nhúc nhích, mới nãy nằm một chút, giờ không ngue được, hơn nữa vì lo lắng vết thương trên lưng anh khi ngủ cô sợ sẽ đụng tới, cho nên cô đi tìm một cái áo khoác mặc vào, lẳng lặng ngồi xuống.
Bởi vì nhiều chuyện vất vả đã trải qua, Dịch Nam Phong cũng không nói nhiều, lẳng lặng nằm úp sấp xuống, một lúc sau cũng không ngăn được cơn buồn ngủ, anh ngủ thiếp đi.
“Ngô….” Ghé vèo đầu giường, Giản Lân Nhi nghe một tiếng kêu.
Đột nhiên, cô bừng bỉnh dậy, thấy Dịch Nam Phong thở gấp, tay nắm chặt chăn, cô đưa tay sờ vào người anh thấy nóng như lửa, trên trán còn có mồ hôi, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn. Cơn buồn ngủ còn sót lại tan biến mất, cô đứng dậy chạy ra ngoài hành lang, hoảng hốt gọi to: “Bác sĩ, bác sĩ. . . .”, Bác sĩ phụ trách liền lập tức đi tới.
Tầng này đều là tầng của các nhân vật quan trọng, chỉ cần một sơ ý nhỏ, bác sĩ y tá chăm sóc sẽ xong đời, bọn họ bối rối chạy theo Lân nhi vào phòng bệnh.
Mở cửa ra liền thấy sắc mặt Dịch Nam Phong đỏ bừng, hiển nhiên là phát sốt. Âm thanh lớn như thế, Dịch Nam Phong mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn bác sĩ tiêm thuốc cho anh, y tá bên cạnh chuẩn bị làm các công tác làm giảm nhiệt độ, tầm mắt anh đảo quanh rồi dừng lại khuôn mặt nhỏ nhắn đang bối rối, Dịch Nam Phong nở nụ cười, miệng ai oán nói, mặt đen thui: “Em mau đi thay đồ đi”
Giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng anh, các bác sĩ và y tá nhất thời quay đầu lại, ánh mắt đồng thời dừng trên người Lân Nhi. Vừa vặn vị bác sĩ kia là nam, vì thế mặt Dịch Nam Phong càng đen, đỏ đen đỏ đen: “Còn không nhanh chóng thay quần áo”
Giản Lân Nhi chưa kịp lấy quần áo, vội vàng chạy vào phòng tắm, vạt áo sơ mi theo động tác chạy mà lắc lư, cạ vào đùi, cô thật sự xấu hổ muốn chết. Người đàn ông này nên sống trong xã hội phong kiến đi, trên đương nhiều cô gái mặt váy ngắn, sao anh không nói, cô mặc đồ này, tốt xấu gì cũng dài hơn váy ngắn, thế mà trước mặt các bác sĩ y tá lại to tiếng nói cô như thế.
Ho khan một tiếng, bác sĩ nhìn Dịch Nam Phong, sau đó làm thật nhanh công tác, rồi chạy trối chết. Người đàn ông này sao lại mang thùng dấm lớn như thế cơ chứ?!!
Rốt cục trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Giản Lân Nhi lặng lẽ ló đầu ra, nhìn không có ai khác, mói rụt rè bước ra, Dịch Nam Phong buồn ngủ, nhưng trước khi ngủ vẫn nói một câu: “Tìm cái quần mặc vào”. Đã được hạ sốt, sau một lúc lâu, anh mới bình yên chìm vào giấc ngủ.
Trề môi, nghĩ tới phản ứng của Dịch Nam Phong, rốt cục cô vẫn tìm cái quàn mặc vào.
Vì anh đang ngủ nên cô không dám làm động tác gì mạnh mẽ, cô nhẹ nhàng bước tới