
nh nguy kịch, ôm hận qua đời”.
Tôi nhớ lại ngày Liễu Vũ Tương bị nhốt rọ lợn, Lạc Lạc quỳ gối trước mặt tôi, đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng như nước, chỉ khẩn cầu tôi mở lòng từ bi, cứu mạng Liễu Vũ Tương. Ai ngờ đến cuối cùng, vẫn là tôi phụ bạc cô. Trong lòng tôi có phần không đành lòng, ngẩn ra nhìn Lạc Lạc, không biết nên nói sao cho phải. Ngược lại Băng Nhi kéo tay cô hỏi: “Lạc Lạc, sao cô lại biến thành dáng vẻ ngày hôm nay thế này?”.
Lạc Lạc nói: “Tiểu thiếu phu nhân bảo nô tỳ thu dọn y phục và đồ nữ trang, đi đón Đại thiếu phu nhân. Sau đó không đón được Đại thiếu phu nhân, bệnh của Liễu lão gia lại trầm trọng, nô tỳ phải mang tất cả y phục và trang sức đi cầm để mời đại phu cho Liễu lão gia. Đến khi Liễu lão gia qua đời, nô tỳ liền lâm vào tình trạng này. Hôm nay, nô tỳ vốn chỉ muốn nhìn một cái rồi đi ngay, không nghĩ rằng lại gặp Tiểu thiếu phu nhân và Biểu thiểu thư”.
Băng Nhi lộ vẻ xúc động nói: “Hay cho tấm lòng trung thành của Lạc Lạc! Cô là nha đầu của Vũ Tương tẩu tẩu, vì tẩu ấy mà lâm nạn đến mức này, đương nhiên ta không thể không quan tâm đến cô. Từ nay về sau cô hãy theo ta đi”.
“Băng Nhi, về phía Lão phu nhân, muội không nghĩ đến sao? Trong mắt Lão phu nhân, Lạc Lạc tự mình bỏ trốn, hơn nữa còn trộm mang theo rất nhiều đồ đạc. Ở Thẩm gia, nha hoàn lén lút trộm đồ bỏ trốn là tội danh rất nghiêm trọng”, tôi nhắc nhở.
Ánh mắt Băng Nhi dứt khoát, nói: “Bất kể di nương có ý gì, tóm lại muội vẫn giữ Lạc Lạc bên mình. Không vì cái gì khác, muội chỉ không thể phụ tấm lòng Lạc Lạc dành cho Vũ Tương tẩu tẩu”. Tôi thấy tâm ý Băng Nhi đã quyết, biết nói nhiều cũng vô ích, không khuyên nhủ thêm nữa. Nhưng trong lòng tôi vẫn có chút nghi ngờ. Tôi luôn thấy Lạc Lạc trước mắt đã khác với Lạc Lạc tôi biết ngày xưa. Lạc Lac trước đây, luôn trầm mặc kiệm lời, chất phác lạnh nhạt, nhưng Lạc Lạc đêm nay tựa hồ là người rất lắm điều, khieenss tôi có cảm giác dường như cô đang cố ý che giấu điều gì đó.
Trở lại Thẩm gia, Bảo Bảo vẫn đang hết lòng hết sức chăm sóc Thẩm Hồng. Lúc này, thần trí Thẩm Hồng vẫn còn chút hỗn loạn mơ hồ. Tôi bón cho chàng hết bát canh hạt đen đậu đỏ thì coi sóc chàng nằm ngủ. Hiện giờ, chàng đã không còn hay lên cơn nghiện anh túc cao buổi đêm nữa, mà nếu có lên cơn thì cũng không còn kịch liệt như trước đây.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Băng Nhi đã đến bẩm báo Lão phu nhân về chuyện muốn nhận Lạc Lạc làm nha hoàn. Ban đầu Lão phu nhân không đồng ý, nhưng Băng Nhi cứ không ngừng nài nỉ, hơn nữa chuyện làm ăn của Thẩm gia quả thật không thể thiếu Băng Nhi vào Nam ra Bắc, Lão phu nhân đành phải nhượng bộ. Băng Nhi cảm tạ Lão phu nhân xong thì vui mừng đi tìm Lạc Lạc để thông báo. Không biết vì sao, đáy lòng tôi luôn tiềm ẩn một loại cảm giác bất an sâu sắc.
Buổi tối, Lạc Lạc xung phong đảm nhận việc chăm sóc Thẩm Hồng. Băng Nhi đến phòng tìm tôi, van nài: “Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu dạy muội học thi từ câu đối đi”. Tôi cười bảo: “Băng Nhi, muội cũng đọc thông viết thạo rồi, học mấy thứ này làm gì nữa?”. Băng Nhi đỏ mặt, không đáp lấy một lời. Tôi biết trong lòng cô còn nhớ mãi không quên Tiết Bạch Y , liền cố tình tạt cho cô một gáo nước lạnh: “Thi từ câu đối là học thức trong thời gian dài, chứ không thể học cấp tốc ngày một ngày hai được. Băng Nhi muội muội thường xuyên ra ngoài lo việc lớn, hà tất học mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt, nghề ngỗng lông bông chứ?”. Băng Nhi không chịu, nằng nặc làm ầm lên để tôi dạy cô, tôi buộc lòng phải đồng ý. Tôi bắt đầu dạy từ quy cách luật thơ, Băng Nhi mỗi lần học sẽ biết thêm một ít, vui vẻ như một cô bé con. Mấy lần tôi dở khóc dở cười, chẳng lẽ tình yêu thật sự có thể khiến cho con người ta thay đổi bản thân ư? Trong khoảnh khắc, trước mắt tôi chợt hiện lên hình bóng một người con trai. Lòng tôi chợt run lên, liền không cho phép mình nhớ tới người đó nữa. Từ khi quyết định gả vào Thẩm gia, từ khi quẳng chiếc nhẫn của người đó đi, tất cả những gì liên quan tới người tên Hình Phong đó, tôi đã quyết phải buộc mình quên lãng, không chỉ là quên, mà còn phải coi như chưa từng quen biết.
Băng nhi học thơ chừng như hóa say. Từ sau khi được tôi dạy, liên tiếp bốn năm hôn, cô đều tự mình suy nghĩ. Đi đường, ăn cơm, đi ngủ, không lúc nào là không lận lưng thi từ ca phú. Đôi lúc, tôi nhìn cô, trong lòng hết sức vui sướng, người con gái thanh khiết thông minh như Băng Nhi, trên thế gian thật sự không có nhiều. Có thể gặp cô, trò chuyện với cô mỗi ngày, với tôi mà nói, là một chuyện thực hạnh phúc. Bởi tôi ở Thẩm gia rất cô đơn. Trừ Băng Nhi ra, không còn một ai tôi có thể thổ lộ tâm tình. Tuy rằng Minh Nguyệt Hân Nhi và Bảo Bảo đều không tệ, nhưng mấy cô bé ấy trước sau gì cũng là hạ nhân, chủ tớ khác biệt, dù thế nào thì so ra vẫn kém sự tự tại dễ chịu và không vướng bận gì khi tôi ở bên cạnh Băng Nhi.
Suốt mấy ngày nay, đều do Lạc Lạc hết lòng chăm sóc, sắc mặt Thẩm Hồng thoạt nhìn có vẻ tốt hơn nhiều. Tuy chàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng khoảng cách giữ hai lần nghiện anh túc cao càng lúc càng xa. Ban đêm cũng không còn nghe tiếng kêu khóc và