Teya Salat
Cửu Dung

Cửu Dung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326425

Bình chọn: 8.00/10/642 lượt.

i chợt dâng trào, bỏ Minh Nguyệt Hân lại, lén chạy đến chơi đùa trong đất tuyết. Bông tuyết trắng sạch vô ngần như linh tinh đậu trên người tôi, trên tay tôi, tôi thật sự không nhịn nổi, thấy bốn phía xung quanh không có ai bèn lăn vài vòng liên tiếp trên mặt tuyết, hít thật sâu vài hơi bầu không khí thanh tân. Đã lâu lắm rồi chưa từng vui sướng như vậy.

Tôi núp phía sau gốc câu nhựa ruồi, đang lúc không kìm nén được toan lè lưỡi liếm vốc tuyết trên mặt lá thì chợt nghe có tiếng đang nói chuyện. Giọng nói tuy không lớn, nhưng từng câu từng câu vẫn lọt vào tai tôi một cách rõ ràng.

Chỉ nghe một âm thanh lạnh lùng rằng: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà ra đây tìm ta sao? Chuyện tốt ngươi làm ta còn chưa tính sổ thì thì thôi chứ?”

Một người lên tiếng lấy lòng: “Nhị tẩu, tẩu thật sự đã hiểu lầm lòng tốt của muội rồi. Muội làm khuân mặt Mẫn Nhi bị thương, chẳng qua là vì muốn giá họa cho con tiện nhân kia, tẩu nên cùng chung một kẻ thù với muội mới phải, tại sao thay vào đó lại một mực oán trách muội chứ?”.

Tôi khẽ ló đầu ra, thấy trong đình nghỉ mát có hai người đang nói chuyện, một người là Mai nhiêu Phi, một người là Sầm Khê Huyền.

Mai Nhiêu Phi nghe xong lời Sầm Khê Huyền nói, chỉ hừ lạnh một tiếng. Sầm Khê Huyền nhân cơ hội tỏ vẻ oan ức: “Muội làm như vậy, chẳng lẽ vì bản thân mình? Thẩm Hồng và Liễu Vũ Tương mất địa vị thì liên quan gì tới muội và tướng công nhà muội chứ? Tướng công nhà muội là do tiểu thiếp sinh ra, dù thế nào thì gia sản nhà họ Thẩm cũng sẽ không giao phó lại cho chàng. Nhưng Nhị ca thì khác. Nhị ca và Thẩm Hồng do Lão phu nhân sinh ra, dựa vào đâu mà Lão phu nhân lại thiên vị Thẩm Hồng, khinh thường nhị ca?”

Mai Nhiêu Phi nghe vậy càng thêm căm giận. Sầm Khê Huyền tiếp tục nói: “Lúc Thẩm Hồng chưa bị bệnh, gia nghiệp nhà họ Thẩm do hắn quản lí. Giờ hắn mắc bệnh sống dở chết dở bao năm như vậy, Lão phu nhân vẫn chưa chịu giao gia nghiệp cho nhị ca. Muội và tướng công đều thấy bất bình thay cho nhị ca, nhị tẩu. Nhị tẩu, nếu tẩu và nhị ca không tranh đoạt, sớm muộn gì cũng bị người ta giẫm nát dưới lòng bàn chân. Muội toàn tâm toàn ý giúp nhị tẩu, còn không phải bởi muội hiểu thái dộ dối nhân xử thế của nhị tẩu ư? Muội biết nếu nhị ca nắm quyền, nhị tẩu sẽ không bạc đã muội và tướng công. Chứ muội còn mưu đồ gì nữa chứ? Nhưng không ngờ rằng, lòng tốt của muội phen này lại bị nhị tẩu hiểu lầm”. Sầm Khê Huyền nói xong, bèn dùng ống tay áo lau mắt, diễn mà y thật.

Mạc Nhiêu Phi có lẽ cũng bị chấn động vô cùng, nàng ta cầm tay Sầm Khê Huyền, nói: “Khê Huyền, thì ra ta đã trách nhầm muội, muội đừng để tâm nhé. Muội nói rất đúng, chúng ta hẳn là phải cùng chung kẻ thù, chèn ép Thẩm Hồng và Liễu Vũ Tương. Muội nói xem, hiện giờ chúng ta nên làm như thế nào? Tất thảy ta đều nghe theo muội. Chờ tới khi tướng công thật sự nắm giữ gia nghiệp của Thẩm Gia, ta tuyệt dối sẽ không bạc đãi muội và tam đệ”.

Sầm Khê Huyền nín khóc, mỉm cười nói: “Đây mới là nhị tẩu tốt của muội chứ. Ý của muội là chi bằng chúng ta...”

Tôi đang định gióng tai lên nghe xem rốt cục thì bọn họ có âm mưu hại người gì thì giọng nói của Minh Nguyệt Hân Nhi từ phía xa vẳng đến, con bé kêu to: "Tiểu thiếu phu nhân, em rất xem thường cô. Cô thật là không có nghĩa khí chút nào hết, một mình chạy đến đây chơi mà không chịu đưa em theo."

Tôi ra dấu tay nhằm ngăn cản con cứ, thế nhưng con bé càng thêm “càn quấy hung hăng”, hét to: "Cô xua tay là gì chứ? Cảm thấy áy náy sao? Em nghiêm túc nói cho cô biết, muộn rồi. Đừng tưởng Minh Nguyệt Hân Nhi em dễ dàng bị mua chuộc như vậy, hứ!” Tôi nhất thời dở khóc dở cười, đành phải đứng thẳng người lên. Lúc này, Mai Nhiêu Phi và Sầm Khê Huyền đã phát hiện ra tôi, sắc mặt cả hai đều trở nên hết sức khó coi. Tôi cười bồi nói: “Nhị vị thiếu phu nhân cũng ở đây thưởng cảnh tuyết, thật sự là cao hứng. Trời cũng không còn sớm nữa, tôi cũng phải về thôi.” Nói xong, tôi kéo Minh Nguyệt Hân Nhi đi về phía trước. Mai Nhiêu Phi và Sầm Khê Huyền không nói một lời, trong chốc lát, lòng tôi lại thấy ớn lạnh vô cùng.

Từ sau khi vô tình nghe thấy hai người Mai Nhiêu Phi nói chuyện, tôi làm việc gì cũng hết sức cẩn thận, sợ người ta nắm được thóp mình. Liên tiếp ba ngày sau, đều không xảy ra chuyện gì cả, tôi những tưởng chuyện này cứ vậy trôi qua, nào ngờ tất cả chẳng qua mới chỉ là bắt đầu.

Mùng Sáu tháng Chạp, Băng nhi và Trần tổng quản phụng mệnh Lão phu nhân áp tải một lô rượu đến kinh thành. Sáng tinh mơ, sau khi tôi và Liễu Vũ Tương tiễn cô đi xong thì chia tay nhau. Bầu trời cao trong thăm thẳm, xanh như một mặt gương sáng long lanh. Người qua kẻ lại trên đường phố hẵng còn thưa thớt, trên mặt đất phủ một lớp tuyết động thật dày, khi giẫm lên phát ra tiếng kêu kèn kẹt, mang lại một cảm giác rất khác biệt. Tôi nhớ ngày còn nhỏ theo Hình Phong ca đuổi bắt thỏ hoang chim trĩ trên nền tuyết, tự do không bó buộc, mà hiện giờ, bản thân lại giống như một con chim trước bị nhốt trong lồng vàng, trong lòng vô cùng buồn bã.

Tôi thong thả đi trên con phố lác đác bóng người, nhủ thầm trong bụng, không bi