
ì vậy?” Đoàn Duẫn Phi kinh ngạc hỏi.
“Em
phải đi.” Cô chỉ còn có ba mươi phút để cứu cha.
“Đi? Vì
sao đi gấp vậy?” Hắn giữ chặt cô.
“Đừng
hỏi, bởi vì em sẽ không nói.” Cô nhìn hắn lần cuối, nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra.
“Nói rõ
thì tôi mới cho em đi.” Hắn nhảy đến trước mặt cô ngăn lại, phát hiện mặt cô có
vẻ lo âu.
“Đừng
như vậy, chỉ là em muốn đi xử lý chút việc riêng thôi.” Cô không thể trì hoãn
nữa, lách qua hắn mà đi.
“Hàn!”
Đến trước cửa, hắn lại kéo tay cô, đúng lúc này, điện thoại trong phòng vang
lên.
Băng
Thất Hàn cố mỉm cười, nói: “Đi nhận điện thoại đi!”
Khi hắn
vào nghe điện thoại, cô thừa cơ mở cửa rời đi, ngay cả câu tạm biệt cũng không
để lại.
“Hàn!
Chờ chút……” Hắn không muốn để cô chạy đi như vậy, sốt ruột gọi to, rồi nói vội
vào điện thoại: “Alô?”
“Khai
Dương, ta là Thiên Xu.” Đầy dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh như băng của
Thiên Xu.
“Chuyện
gì?” Vừa nghe là Thiên Xu, hắn liền muốn quăng béng điện thoại đi.
“Điện
thoại ngươi đâu? Ta tìm ngươi cả đêm……”
“Di
động? Hả?” Hắn đột nhiên nhớ ra là đã bỏ quên di động ở quán bar tối qua.
“Người
mới rời khỏi ngươi là Băng Thất Hàn à?” Thiên Xu lại hỏi.
“Ngươi
hỏi làm gì?” Hắn tức giận nói.
“Cô ta
rất nguy hiểm, tốt nhất là ngươi hãy cách xa cô ta một chút.” Thiên Xu nghiêm
túc cảnh cáo.
“Ngay
cả quyền tự do ở cùng phụ nữ ta cũng không có sao, lão đại?” Hắn căm giận nói.
“Sau
tai cô ta có gắn một quả bom tinh vi, hơn nữa đã hẹn giờ……”
“Ngươi
nói gì?” Hắn cả kinh, ngây dại.
Trên
người Băng Thất Hàn gắn bom? Cô có biết không? Rốt cuộc cô đã gặp chuyện gì?
“Kíp nổ
thì ở nơi khác, rất có thể cô ta bị Nặc Á Phương Châu thao túng, phụng mệnh bắt
ngươi. Nghe lời ta, đừng tiếp cận cô ta, cũng đừng có ý muốn cứu cô ta……”
Hắn giật
mình hiểu được vì sao tối qua cô lại trùng hợp xuất hiện ở quán bar, nhất định
là Nặc Á Phương Châu an bài quỷ kế, nhưng cô lại ở cùng hắn cả đêm mà chẳng làm
gì cả!
Cô vì
sao không động thủ? Không ra tay với hắn, Nặc Á Phương Châu sẽ bỏ qua cô sao?
Ngốc
quá! Cô không sợ sẽ bị nổ thành mảnh nhỏ sao?
Hắn
thầm lo lắng, vừa nghĩ đến cô có thể gặp chuyện không may, đau lòng cơ hồ
choáng váng.
“Nói
cho ta biết, cô ấy đang ở đâu?” Hắn hoảng sợ hỏi.
“Đừng
hoảng quá, cô ta chỉ còn thời gian ba mươi phút thôi……”
Chỉ còn
ba mươi phút? Shit!
“Cô ấy
rốt cuộc ở đâu?” Hắn gào to.
“Cô ta
đang lái xe về hướng đông, địa điểm chính xác ta không biết, nhưng ta không cho
phép ngươi đi tìm, đó là một âm mưu dụ ngươi cắn câu.” Thiên Xu lạnh lùng nói.
“Ta quản
không được nhiều như vậy, ta không thể để cô bị bất cứ tổn thương nào, tuyệt
đối không!” Trong chớp mắt này, hắn đột nhiên tinh tường nhận rõ phân lượng của
cô trong lòng hắn sớm vượt xa tưởng tượng.
Vứt ống
nghe, hắn nhanh chóng mặc quần áo, điên cuồng chạy đi như gió lốc.
“Khai
Dương, quay lại……” Ống nghe vứt trên ghế vẫn truyền ra tiếng quát nghiêm khắc
của Thiên Xu, nhưng Đoàn Duẫn Phi đã sớm tiêu dật vô tung.
Ngay
lúc cuộc nói chuyện bị gián đoạn, có tiếng Gia Cát Tung Hoành thêm vào.
“Tâm địa
ngươi thật là xấu, Thiên Xu, không muốn hắn đi, thì gọi điện thoại báo làm
gì……”
“A…… Bị
ngươi phát hiện rồi?”
“Khai
Dương mà biết ngươi lại lấy hắn làm mồi nhử, hắn tuyệt đối sẽ phát nổ đó.”
“Sẽ
không đâu, chỉ cần Băng Thất Hàn bình yên vô sự, hắn còn phải cảm kích ta nữa
kìa.”
“Âm
hiểm!”
“Như
nhau thôi.” Thiên Xu cười gác máy.
“Tu tu
tu tu……”
Băng
Thất Hàn đáp taxi trở lại quán bar, dùng xe thể thao của mình phóng nhanh trên
đường lớn, trước mười hai giờ trưa cô phải về tới tòa nhà của Nặc Á Phương
Châu, bởi vậy triển khai kỹ thuật đua xe, xuyên qua xa trận tiến lên.
Đang
lúc cô chuyên tâm lái xe, một chiếc xe lửa đỏ từ phía sau nhanh chóng đuổi
theo, từ gương chiếu hậu cô nhìn thấy chiếc xe đỏ quen thuộc, trong lòng chấn động
mạnh.
Là Đoàn
Duẫn Phi!
Sao hắn
lại đuổi theo? Chẳng lẽ hắn đã biết?
Lo sẽ
liên lụy hắn, cô vội vàng đạp chân ga, chạy xe vào đường khác, muốn cắt đuôi
hắn.
Nhưng
kĩ thuật của Đoàn Duẫn Phi cao siêu, đua xe là sở trường của hắn, hơn nữa tình
hình ùn tắc quá mức nghiêm trọng, cô muốn cắt đuôi hắn căn bản là không thể.
Quả
nhiên, ngay khi cô lái vào trục đường trung tâm, một dãy xe dài đã sớm ứ lại,
cô bắt buộc phải dừng xe, chỉ có thể lo lắng nhấn còi.
Lúc
này, Đoàn Duẫn Phi tới cạnh xe cô, liều mình đập cửa kính, muốn cô xuống xe.
“Ra đi!
Sắp không kịp rồi!” Hắn chỉ vào đồng hồ gào lớn.
Cô mở
cửa xuống xe, vội la lên: “Anh đến làm gì? Mau về đi!”
“Đừng
nói nữa, chạy mau.” Hắn kéo tay cô, xoay người bỏ chạy.
“A……”
Cô bị hắn lôi chạy về phía trước, chạy được mấy bước đã thở hổn hển như trâu.
“Em chỉ
đường đi.” Hắn nói xong một tay ôm ngang cô, bất chấp ánh nhìn khác thường của
người khác, dùng tốc độ hơn trăm km một giờ chạy thẳng về phía trước.
Trên
đường cảnh vật lùi rất nhanh về phía sau, cô kinh hãi kêu lên, lần đầu tiên
biết được thực lực chân chính của gen đột biến trên người Đoàn Duẫn Phi.
Chân
hắn thật sự là rất kinh người!
Không
đế