
i không?”
Cô gật đầu.
“Được, giao cho tớ.” Cô nhận lời.
╃⊙_⊙╃
7 giờ tối là lúc nhà hàng Quất viên (vườn quýt) bận rộn nhất, nhân viên phục vụ mặc đồng phục chỉnh tề qua lại như con thoi trong nhà hàng, hoặc dẫn khách vào bàn, hoặc mang đồ ăn bận rộn không ngừng.
Đột nhiên trong lúc đó, bà chủ xinh đẹp đứng sau quầy tính tiền bận rộn không biết nghe người phục vụ nói cái gì vội vàng bỏ xuống công việc trong tay đi ra ngoài cửa đón người.
“Chương Kính, là ngọn gió nào đem người bận rộn như cậu thổi đến đây!” Lâm Tranh nhanh chóng ôm lấy biểu đệ, vui vẻ hỏi.
“Chị ôm em như vậy không sợ anh rể ghen sao?” Chương Kính cười như không cười nhướn mày.
“Anh ấy đi công tác, tuần này cũng không ở nhà.” Lâm Tranh đắc ý cười.
“Chẳng trách chị lại to gan như vậy.”
Lâm Tranh cười cười. “Cậu đến tìm Bồng Khiết phải không, cô ấy mới đến, chị dẫn cậu đi.”
“Cô ấy cũng ở đây?” Chương Kính giật mình, trên mặt giấu không được thái độ kinh ngạc.
Từ sau khi bất hòa lần trước, anh đã một tháng không thấy cô, không biết cô bây giờ thế nào? Có phải vẫn như trước ở cùng một chỗ với người đàn ông họ Vương kia, tiếp đó dại dột chờ đợi anh ta đồng ý cho cô một đám cưới.
“Cậu không phải đến tìm cô ấy sao?” Lâm Tranh khinh ngạc hỏi.
“Em đến ăn cơm.”
“Chị tưởng rằng người cô ấy chờ là cậu.”
“Cô ấy đang chờ người?” Bước chân đang bước về phía trước đột nhiên dừng lại, Chương Kính quay đầu nhìn biểu tỷ.
Lâm Tranh gật đầu. “Hôm nay cô ấy ăn mặc rất đẹp đó, cảm giác cùng lúc trước khác rất nhiều, còn có, cô ấy có phải là đang giảm cân không? Bởi vì chị thấy so với trước đây gầy rất nhiều, nhưng sắc mặt không tốt lắm.”
Chương Kính nhanh chóng nhăn mày lại.
“Cậu muốn ngồi chung bàn với cô ấy không?” Lâm Tranh hỏi.
“Không.” Anh lập tức lắc đầu nói, sau đó dưới ánh mắt nghi ngờ của biểu tỷ đang nhìn mình giải thích, “Cô ấy đã có hẹn với người ta chứng tỏ có việc muốn nói, em tốt hơn vẫn là không nên quấy rầy cô ấy.”
“Được rồi, vậy chị kêu người chuẩn bị cho cậu một cái bàn khác.”
“Lâm Tranh, có thể giúp em tìm một vị trí có thể nhìn thấy cô ấy lại không bị cô ấy phát hiện được không?” Anh nhịn không được không suy nghĩ nói ra yêu cầu.
Lâm Tranh nghi ngờ nhìn anh một cái.
“Chương Kính, không phải là cậu theo dõi Bồng Khiết đến đây chứ?”
“Em theo dõi cô ấy làm gì?”
“Không phải sao? Nếu không phải vậy sao cậu không dám để cô ấy biết cậu ở đây, lại muốn tìm một chỗ ngồi có thể nhìn thấy mọi hành động của cô ấy?”
“Em…tóm lại không phải giống như chị nghĩ như vậy, em chỉ là…chỉ là…”
“Chỉ là thế nào?” Lâm Tranh ánh mắt không chuyển chăm chú nhìn anh. “Nói thật, Chương Kính, hai đứa bọn em tuổi không còn nhỏ nữa, vì sao không nhanh chút đính ước đi?”
“Hai đứa bọn em? Đính ước?” Thái độ trên mặt Chương Kính giống như bị dọa thành đần độn.
“Kết hôn nha.” Lâm Tranh nói một cách đương nhiên.
“Vì sao ngay cả chị cũng đem em và cô ấy ghép vào một chỗ, em và cô ấy căn bản không phải chuyện như vậy, vì sao mọi người ai cũng nói một câu giống nhau?”
Anh nhịn không được đề cao giọng nói.
Lâm Tranh nhăn mặt. “Cậu có thể lần nữa lớn tiếng một chút không sao, nếu như cậu muốn làm cho Bồng Khiết…di?
Người đàn ông ngồi cùng cô ấy là ai? Đến lúc nào sao chị không biết?”
” Ở đâu?” Chương Kính lập tức quay đầu tìm hình bóng của cô.
“Hướng 1h.”
” Ở đâu?” Anh không tìm thấy cô, ở hướng đó chỉ có một cô gái tóc uốn.
“Là người mặc trang phục màu phấn lam.”
“Cô ấy?” Chương Kính không kìm chế được nhăn mày, “Nhưng Bồng Khiết là tóc thẳng.”
“Cô ấy đi uốn tó, uốn lơi, rất dễ thương, rất thích hợp với cô ấy.”
Chương Kính nghẹn họng nhìn trân trân nói không ra lời.
“Dễ thương thích hợp với cô ấy?” Thái độ của anh cổ quái chằm chằm nhìn bóng lưng của cô, “Chị đang nói đùa sao? Trên người cô ấy căn bản không có nửa điểm hương vị phụ nữ.”
“Đó là con mắt của cậu dính đầy thịt cóc nhái mới nói như vậy, cũng khó trách Bồng Khiết chậm chạp không đồng ý gã cho cậu.”
“Chị nói đi đâu vậy?” Anh kháng nghị nói, “Biệt hiệu của cô ấy là cuồng kết hôn nha, chị không biết sao?”
Lâm Tranh nhún nhún vai, không muốn cùng anh tranh luận.
“Ngồi ở tầng hai được không? Còn nữa, cậu muốn ăn cái gì?” Cô hỏi.
“Tùy tiện, chị quyết định đi.” Anh vẫn nhìn Bồng Khiết, đồng thời hi vọng cô có thể đột nhiên quay đầu, để cho anh có thể chính diện nhìn cô. Xinh đẹp? Thật sự rất khó tin tưởng hai chữ này có thể dùng trên người cô.
“Chỉ cần vị trí có thể theo dõi cô ấy là được sao.” Lâm Tranh gật đầu nói, lập tức nhận lấy ánh mắt khinh khỉnh không vui của Chương Kính. Cô không thèm để ý, vươn tay gọi một người phục vụ đến dặn dò một chút, từ từ cùng anh đi lên tầng hai.
Hiệu suất của Mễ Mễ quả nhiên rất tốt, vừa mới hôm sau mà thôi, liền đã vì cô tìm được đối tượng xem mặt, chỉ không nghĩ đến sẽ nhanh như vậy, đối phương lại chọn nhà hàng của chị họ Chương Kính làm địa điểm gặp mặt.
Uông Bồng Khiết rất do dự, một chút cũng không hi vọng gặp phải người quen khi đi xem mặt, đặc biệt người quen kia có quan hệ với anh.
Nhưng cô