
Vốn cho là, trong bóng đêm đã lâu, đã sớm bị tôi luyện thành sắt đá, ngay cả tâm cũng nguội lạnh rồi, không nghĩ tới, anh cư nhiên có thể gặp một đôi mắt như vậy.
Linh động, trong trẻo, thấu đáo giống như có thể phản chiếu lại linh hồn của anh .
Bởi vì một đôi mắt như vậy, làm mình sơ sót, mặc dù bị thương bị buộc về lại trên đảo nhỏ, cũng không gặp lại đôi mắt kia.
Nhưng, lý trí buộc anh phải lựa chọn giết chết cô gái này, anh phải giết cô, vì trên thế giới không cho phép xuất hiện nhược điểm của anh, chỉ là một đôi mắt cũng có thể khiến anh thân vùi trong nguy hiểm, cho nên, cô không thể lưu lại.
Lý trí bắt anh nghĩ như vậy, nhưng, tâm giống như có lựa chọn của mình, biết rất rõ ràng đạn không có, rõ ràng hơi sức của mình đủ để bẻ gảy đầu cô, nhưng anh lại không muốn làm như vậy!
Có bệnh sao? Có lẽ là , tâm bệnh!
Quả nhiên, cô gái này cho mình ấm áp, cho mình hưởng thụ ánh mặt trời, cho linh hồn tịch mịch rỗi rãnh có thể thỏa mãn thiết thực .
Này, chính là quan hệ thân tình sao? Mặc dù bả vai của cô nhu nhược, thân thể mềm mại như thế, nhưng ở bên cạnh cô, chỉ cần ôm cô, là có thể cảm thấy an tâm. Cái loại cảm giác an tâm, chỉ có khi anh ở gần mẹ mới có, sau đó, là những đêm huấn luyện không có mặt trời, làm bạn với anh chính là trống rỗng và lạnh lẽo.
Cái cảm giác thiết thực và an tâm chưa từng xuất hiện, mặc dù anh đã trở thành một Hắc lão đại hết sức quan trọng, không người nào dám ở trước mặt anh nói chuyện lớn tiếng, không ai dám can đảm nhìn ánh mắt của mình.
Nhưng, cô gái này làm được.
"Cha" sao? Được rồi, đã như vậy, con chính là người thân Vũ Văn Bác ta nhận định , con đã nhận, vậy sẽ phải có cảm giác hiểu, bởi vì ta, sẽ không buông tay.
Con đã cho ta ánh mặt trời vui vẻ trong thế giới, như vậy, đồng dạng, ta cũng sẽ cho con toàn bộ sủng ái và dịu dàng, nhưng, điều kiện tiên quyết là không cho phép con rời đi!
Cho dù là chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm được, bởi vì, con so với mạng ta đã trọng yếu hơn rồi, cái loại cảm giác ấm áp đã xâm nhập vào cốt tủy, ta không cách nào có thể trở lại thế giới vừa tối vừa lạnh rồi.
Hắc hắc, kẹo đường, ăn thật ngon!
Kỳ quái? Thế nào biến thành đùi gà rồi? Chỉ là không tồi, rất thơm.
. . . . . .
Vũ Văn Bác bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ cười khúc khích , bất đắc dĩ tiếp tục nằm bên cạnh cô, bởi vì con gái ngoan của anh đang ôm tay anh cắn tới gặm đi.
Bàn tay bền chắc bởi vì cầm súng lâu mà mọc vết chai, trong tay Vũ Văn Bác cho tới bây giờ đều là những thứ nguội lạnh, công cụ giết người , cùng với mạng người.
Lần đầu tiên cầm thứ mềm mại ấm áp chính là Y Hi Nhi, mà lúc này, so với mềm mại ấm áp là đầu lưỡi Y Hi Nhi , giờ phút này đang cố gắng kích thích gặm cắn lòng bàn tay anh.
"Đoàn kết đúng là lực lượng. . . . . ." Đột nhiên, điện thoại di động truyền đến tiếng chuông.
Vũ Văn Bác vội vàng tắt điện thoại di động, thật may, không có đánh thức.
Nhìn bộ dạng trong giấc mộng đã thành thói quen của mình, giống như một con mèo nhỏ vùi trong ngực, Vũ Văn Bác nhớ lại lần đầu tiên gặp trong đêm mưa kia, cô gái nhỏ này đúng là vùi ở bên cạnh anh.
"Chúng ta là tháng năm biển hoa. . . . . ." Một tiếng chuông chợt vang lớn, Vũ Văn Bác rất nhanh lại tắt báo thức.
"Thần Phong thổi, ánh mặt trời chiếu, người bạn nhỏ, thức dậy Chào buổi sáng. . . . . ."
"Gió đang rống, ngựa tại gọi, Hoàng Hà đang gầm thét. . . . . ."
"Đinh linh linh, đinh linh linh, đinh linh linh. . . . . ."
Liên tiếp nhấn tắt nhiều chuông báo thức, mặt của Vũ Văn Bác cũng cứng ngắc, cô gái này, nghe loại nhạc gì chứ?
Không thể trách cô hẹn nhiều chuông báo thức như vậy, mặc dù đã tắt kịp thời, nhưng vẫn có tiếng vang, nhưng cô vẫn an ổn gặm lòng bàn tay, đúng là ngủ thật say.
Sờ sờ đầu Y Hi Nhi , Vũ Văn Bác lộ ra vẻ mặt cưng chìu.
Cùng lúc đó, "Phanh!" một tiếng, cửa phòng trực tiếp bị đẩy ra.
Dịch Đình mặc đồ ngủ, một đầu tóc xoăn nâu rũ trên vai, mặt còn chưa tỉnh ngủ, vừa vào cửa đã rống to: "Y Hi Nhi, rời giường, có muốn đi làm hay không, cậu không đứng lên thì tớ mặc kệ cậu, tới trễ đừng trách tớ!"
Chỉ cần Dịch Đình ở nhà, sẽ đánh thức Y Hi Nhi rời giường, sau đó lại ngủ bù, đó đã trở thành một thói quen.
Trong khi Dịch Đình đang chuẩn bị gọi tiếp lần thứ hai, Dịch Đình chợt cảm nhận một cơn gió lạnh lẽo như từ địa ngục thổi tới, hơi lạnh như mũi tên nhọn xuyên thẳng vào tim.
Theo cảm giác nhìn sang, Vũ Văn Bác đang ác độc trừng cô, Dịch Đình bị doạ sợ giật mình, truyện đang làm dở cũng quên mất, vội vàng muốn rời khỏi!
Ngu ngốc, sao lại quên mất người đàn ông này đang ở nhà, ánh mắt như vậy, thật đáng sợ, thật sắc bén.
"Ô. . . . . ." Ưm một tiếng, Y Hi Nhi mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mi mắt là một bàn tay khổng lồ?
Tình huống thế nào? Không phải khổng lồ, là quá gần, chủ nhân của bàn tay này là người cha đang muốn chiếm tiện nghi của cô, mặc dù lớn, nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ khổng lồ.
"Cha. . . . . ." Vừa mở miệng, Y Hi Nhi đã cảm thấy đầu lưỡi trong miệng mình đụng phải vật gì ấm áp.
Cúi đầu, phát hiện tay Vũ Văn Bác ngay trong miệng.
Y Hi Nhi bị sợ