pacman, rainbows, and roller s
Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324043

Bình chọn: 10.00/10/404 lượt.



"Hì hì. . . . Ngày hôm qua con ngủ không được ngon giấc, con sẽ xem, xem ngay!" Mặc dù không có hiểu rõ Vũ Văn Bác rốt cuộc muốn làm gì, nhưng cô hiểu ánh mắt của Vũ Văn Bác, rõ là đang bức cô xem người thú đấu nhau.

Cảm thấy thuộc hạ hình người khéo léo xoay đầu nhìn trường đấu thú, lúc này Vũ Văn Bác mới hài lòng buông tay ra, tiếp tục bàn bạc chuyện mua bán quân hỏa với Antony.

Mấy năm nay hội Liệt Diễm ở Đông Âu phát triển vô cùng rất mạnh, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn ở Đông Âu, vẫn không thể thỏa mãn dã tâm của Vũ Văn Bác, Nam Âu cũng là một khối thịt béo anh cần lấy, hợp nhất chi nhánh bang Lam chỉ là bắt đầu mà thôi.

Trên trường đấu thú có một con sư tử dữ dằn đang đấu với một người đàn ông, người đàn ông kia đã bị cắn đến máu thịt be bét rồi, không thấy rõ diện mạo cũng không biết mấy tuổi, mặc dù thoạt nhìn lảo đảo muốn ngã sắp xuống đất, nhưng vẫn có thể chạy trốn khỏi miệng sư tử vào thời khắc mấu chốt.

Nhưng lần này hắn ta hình như không có may mắn như thế, một chân bị sư tử cắn, hắn vô lực chạy trốn gần như tuyệt vọng.

Nhìn đôi mắt tuyệt vọng khép hờ, Y Hi Nhi không nhịn được, yên lặng nhắm mắt lại.

"Nhìn rõ ràng!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Y Hi Nhi làm như không có nghe được, cô không dám nhìn, vậy quá tàn nhẫn.

Nhiệt độ trong đôi mắt của Vũ Văn Bác giảm vài lần, lạnh lẽo mà thấu xương, tuyên bố giống như là một Satan: "Nhìn rõ ràng, nếu không người vào sân sẽ là cô."

Đối mặt uy hiếp như vậy, Y Hi Nhi không có lựa chọn nào khác, cái tay gầy cái chân gầy của cô mà xuống đó cũng không đủ cho con sư tử cắn mấy cái, mặc dù cô không đành lòng nhìn người ta bị cắn chết, nhưng cô càng thêm không nỡ nhìn mạng mình đưa đến miệng sư tử.

Như kỳ tích, người đàn ông kia lại không bị cắn chết, ngược lại vào lúc nguy hiểm nhất lại đấm một quyền làm gãy răng sư tử, con sư tử bị công kích nổi điên tán loạn, mượn khoảng cách gần, người đàn ông kia lập tức móc mắt sư tử ra, máu tươi phun lên mặt hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười chói mắt.

Sư tử mất mắt rồi chỉ có thể làm con thú cắn bậy, chỉ chốc lát sau liền bị người đàn ông kia đánh ngã trên mặt đất, nhưng người đàn ông kia cuối cùng cũng là mạng treo lơ lửng rồi, mất máu quá nhiều khiến thể lực hắn cạn kiệt ngã xuống đất, nằm ngửa ở giữa trường đấu thú, xuyên qua đám người, nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy lo lắng, sáng ngời giống như sao trên bầu trời. Vũ Văn Bác vuốt gò má của Y Hi Nhi, chậm rãi nói: "Đây chính là thế giới của tôi, máu tanh, bạo lực, không có nhân tình, thấy rõ ràng chưa?"

"Thấy rõ ràng rồi." Y Hi Nhi thưa dạ, cô không mù, đã nhìn vô cùng rõ ràng, vị trí tầm mắt của bọn họ rất cao, sao có thể không thấy.

"Sợ không?" Vũ Văn Bác hỏi, mấy người Italy đã rời đi rồi, trong đấu trường trống trải chỉ có hai người bọn họ, lúc nói chuyện thậm chí còn có hồi âm lượn lờ.

"Sợ!" Không sợ mới là lạ chứ, trái tim đều làm bằng thịt, nhìn thấy trường hợp như vậy lại còn có thể xem như không có chuyện gì xảy ra thì căn bản không phải người.

"Sợ thì nhìn lâu chút, thấy nhiều rồi sẽ không sợ nữa." Vũ Văn Bác buông Y Hi Nhi ra, lui về phía sau, ngã ra, nhắm mắt dưỡng thần, lúc này trong trường đấu thú đã có người đi vào mang con sư tử và người đàn ông kia đi, đổi lại một người khác, cùng với một con sói có tròng mắt màu xanh dương.

Không biết vì sao, Y Hi Nhi nhìn con sói kia, lại nghĩ tới Vũ Văn Bác, rồi nhớ đến Vũ Văn Bác đang nằm ở bên cạnh mình, liền rùng mình, không dám nói thêm nữa.

Vũ Văn Bác ở Italy khoảng mười ngày, mỗi ngày đều họp mặt với mấy người Italy, hơn nữa mỗi một lần đều gặp mặt nói chuyện trong trường đấu thú, lúc Vũ Văn Bác và những người đó họp thì những người khác đều sẽ bị đuổi xuống, chỉ có Y Hi Nhi không tránh ra, mỗi ngày đều mang Y Hi Nhi theo bên người, ép buộc cô nhìn người và thú đấu nhau.

Sau đó, Y Hi Nhi không còn gặp người đàn ông ngày đầu tiên gặp nữa, mà cô xem từ đó đến giờ, mỗi lần đều là loài người bị dã thú cắn chết, cho nên càng thêm nhớ đến người đàn ông đã chiến thắng dã thú đó, cũng không biết hiện tại hắn ta thế nào.

Xem nhiều rồi thật sự không còn hoảng sợ như Vũ Văn Bác nói, trừ lần đầu tiên nhìn thấy con cọp ăn người sống rồi nôn mửa, thì Y Hi Nhi chưa từng ói nữa, cũng không cần Vũ Văn Bác ép buộc mình xem, đã rất tự giác xem xong toàn bộ quá trình.

Năng lực tiếp thu của mình quả thật mạnh mẽ, chuyện tàn nhẫn như vậy cư nhiên cũng có thể nhìn đến không nháy mắt một cái.

Cười nhạo chính mình một lần, Y Hi Nhi quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần, người này rốt cuộc thế nào, tại sao muốn mình xem những hình ảnh tàn nhẫn này? Chẳng lẽ lại là hứng thú quái ác của anh ta sao?

Đột nhiên, Y Hi Nhi chạm phải một đôi tròng mắt đen bóng, đôi tròng mắt kia sáng ngời, thâm trầm, giống như là một cái hồ tĩnh lặng, nước hồ trong veo.

"Nghĩ rõ chưa?" Giống như nhìn thấu tâm tư của Y Hi Nhi, Vũ Văn Bác hỏi.

"Con. . . . Không nghĩ ra, thứ cho con là một kẻ phàm phu tục tử, không nhìn ra cảnh giới cao siêu của ngài."

Y Hi Nhi thật không hiểu, đến tột cùng câu hỏi của Vũ Văn Bác có