
m đừng dùng lý do này đuổi tôi đi." Tây Môn Dật bình tĩnh ứng phó.
Tây Môn Dật không phải là Y Hi Nhi, vài ba lời sao có thể đối phó được.
"Tôi biết rõ không thể dễ dàng thuyết phục anh nhưng tôi có chuyện phải nói cho anh biết." Lâm Hựu Lật nheo mắt lại, tâm tình vui vẻ nói.
"Cái gì?" Tây Môn Dật chợt ngồi thẳng lên, Lâm Hựu Lật cuối cùng có chuyện gì? Lâm Hựu Lật không phải người hay nhân từ nương tay, ngược lại, cô thông minh quả quyết, ngay cả đưa ra những sách lược cao siêu cũng làm được, cho dù là thông minh giảo hoạt như anh cũng nhìn không thấu Lâm Hựu Lật lúc này.
"Ta đã cùng cảnh sát quốc tế liên thủ, chuẩn bị phá huỷ căn cứ của các người, đúng rồi, người kia anh cũng biết, là Cố Nhã Thuần." Lâm Hựu Lật cười cười, nói.
Lâm Hựu Lật không tin như thế này cũng không thể khiến người đàn ông này bỏ cuộc giữa chừng sao?
Lần này, Tây Môn Dật thật là bị Lâm Hựu Lật chơi đùa đến bất tỉnh, anh thế nào cũng không nghĩ đến Lâm Hựu Lật sẽ làm như vậy, cho tới nay không phải là đều rất tốt sao? Lâm Hựu Lật vốn cũng không phải là người của hội Liệt Diễm, dù là ở lại bên trong hội Liệt Diễm cũng là liên quan đến Vũ Văn Bác .
Lần đầu tiên là Vũ Văn Bác bắt cóc Lâm Hựu Lật, lần thứ hai là uy hiếp bức bách cộng thêm ích lợi hấp dẫn, Lâm Hựu Lật mới có thể lần nữa đi tới hội Liệt Diễm , bằng không sau lần đầu tiên cô đã cách xa xã hội đen.
Một công dân tốt cùng cảnh sát hợp tác là đúng, cho nên, Lâm Hựu Lật không có làm sai.
Lâm Hựu Lật nhân cơ hội chữa trị cho Cố Nhã Thuần đã sớm cùng Cố Nhã Thuần đã thành nhận thức chung rồi, mặc dù sau không có gặp lại thế nhưng hai cô gái thông minh tuyệt đỉnh giống nhau một khi đã hợp tác, cũng không phải là đơn giản như vậy.
"Lần này, Vũ Văn Bác giữ lại Cố Nhã Thuần không ra tay nhưng Cố Nhã Thuần là một lòng muốn tiêu diệt hội Liệt Diễm, như vậy hai bên, kết quả sau cùng đương nhiên là Cố Nhã Thuần thắng. Có điều hội Liệt Diễm trải rộng khắp thế giới dĩ nhiên không thể nào lập tức bị nhổ tận gốc, nhưng cũng sẽ bị tổn thất nghiêm trọng, mà tôi, cũng sẽ trở thành kẻ địch của hội Liệt Diễm, anh nên nghĩ cho rõ ràng, anh còn muốn theo đuổi kẻ thù sao?" Lâm Hựu Lật rất tỉnh táo và tàn khốc nói, cô chỉ là làm chuyện mà cô nên làm thôi, cô không có sai, mọi chuyện là đương nhiên.
Xã hội đen vốn là nên bị tiêu diệt!
Tây Môn Dật rất muốn cười to, Lâm Hựu Lật càng tỉnh táo, càng lãnh khốc, càng lẽ thẳng khí hùng, Tây Môn Dật càng hài lòng, phụ nữ của anh vốn là không phải là một người bình thường, xã hội đen không phải là nơi tất cả mọi người đều có thể sống được, máu lạnh vô tình mới sinh tồn mà một người phụ nữ thông minh, lãnh huyết vừa đúng xứng với con hồ ly máu lạnh như anh.
Chỉ là vì kịch hay đã mở màn nên anh phải làm chút gì đó mới được.
Dường như diễn một lãng tử si tình cũng không tệ lắm. Vậy cũng tốt, hôm nay không thể diễn anh hùng đành diễn lãng tử si tình vậy, anh không tin Lâm Hựu Lật cuối cùng vẫn không khuất phục anh. Dù sao loại chuyện nhỏ như thế này, để cho người phụ nữ của hắn hài lòng một chút đi, có điều có thể sẽ rất nhanh đau lòng.
"Em thật sự không thích tôi sao!" giọng Tây Môn Dật nghe có chút thê lương, ánh mắt ảm đạm đi không ít, Lâm Hựu Lật có chút chột dạ nên không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Tây Môn Dật, nếu không dùng ánh mắt sắc bén của cô nhất định có thể nhìn ra chút gì.
Thấy Lâm Hựu Lật không trả lời, Tây Môn Dật không từ bỏ ý định, hỏi tiếp lần nữa: "Em nói cho tôi biết, một chút xíu cũng không có sao? Không có thích qua sao?"
Lâm Hựu Lật kiên quyết lắc đầu một cái, nên đoạn phải đoạn, nếu không sẽ chỉ làm chuyện càng thêm hỏng bét mà thôi.
Thích không? Sớm đã biết thành cái cảm giác gì, cô không phải là thiếu nữ mười tám tuổi, không thích hợp nói những thứ như chuyện tình tình ái ái rồi, chỉ có thích hợp hay không thích hợp mà thôi, Lâm Hựu Lật lặng lẽ tự nói với mình trong lòng.
"Tôi không muốn lừa dối anh, tôi. . . . . ."
"Không cần nói, tôi hiểu biết rõ rồi, cảm ơn em đã thẳng thắn." Tây Môn Dật không đợi Lâm Hựu Lật trả lời, trực tiếp cắt ngang, anh sợ đáp án này, cho dù trong lòng biết nhưng chính tai nghe thấy lại là một chuyện khác.
Tây Môn Dật nói xong, có chút chán chường, nắm tóc, không có sự tự nhiên thường ngày, lặng lẽ mà rời khỏi, để lại một bóng lưng có chút chán chường cùng tang thương cho Lâm Hựu Lật.
Lâm Hựu Lật nghe được tiếng bước chân Tây Môn Dật rời đi, không tự chủ giương mắt nhìn lên, nhìn về phía Tây Môn Dật biến mất. Không biết vì sao nhìn thấy vốn là cần tỉnh ngộ, vốn là cần rời khỏi người đó lại chợt có một loại tâm tình không muốn đại khái, có lẽ đây là một loại thói quen. Thói quen là một thứ rất đáng sợ, sẽ làm cho người ta bất tri bất giác bị đắm chìm. Tây Môn Dật vẫn nỗ lực theo đuổi lâu như vậy tới bây giờ cuối cùng cũng không có uổng phí, chí ít, cô vẫn cảm thấy trong lòng có chút không nỡ.
Tự cười giễu mình, Lâm Hựu Lật thu ánh mắt lại, cái loại tình cảm rẻ mạt đó cô không cần.
Cũng chính lúc thu hồi tầm nhìn này, trong ánh mắt lộ ra đôi nét ý vị khó hiểu, trong ánh mắt kia giống như là đang