
ử của cô, không có chênh lệch gia cảnh, không có thời gian cùng không
gian ngăn cách, chỉ có cảm giác cảm động chân thật lòng bàn tay cùng
lòng bàn tay ấm áp, anh nghĩ, anh cũng không thể người buông trong ngực
ra được nữa rồi, cho dù là nhà cô phản đối cũng không thể, anh sẽ liều
mạng, anh sẽ cố gắng, anh sẽ dùng hành động thực tế chứng minh anh yêu
cô, mà anh cũng đáng giá để cô yêu.
"Đúng rồi, anh còn không có
nói lời tâm tình rất buồn nôn với em." Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên nhớ tới
khoản nợ Thiệu Tuấn thiếu cô, đây chính là giấy trắng mực đen cũng ghi
tạc trên laptop cô, thật vất vả mới tới được một lần, thế nào cũng phải
đòi lại toàn bộ, hơn nữa còn muốn được lợi tức.
Thiệu Tuấn có
chút khó xử cau chân mày lại, nghiêng người sang làm cho Tăng Tĩnh Ngữ
gối lên cánh tay của anh, hai người nằm đối diện nhau, anh không nhịn
được giơ tay lên sờ lên gò má ửng đỏ của cô, cùng tưởng tượng một dạng
xúc cảm để cho anh yêu thích không nỡ rời tay.
Tăng Tĩnh Ngữ cực
kỳ mong đợi nhìn Thiệu Tuấn, kỳ vọng anh sẽ nói những lời so với Mục Tử
Dương nói với Trầm Ngôn "Lão bà, buổi tối mỗi ngày anh nhớ em nhớ tới
không ngủ được." buồn nôn hơn nữa
Vậy mà sự thật là, mặc dù cực
kỳ không muốn, Thiệu Tuấn cuối cùng vẫn là bỏ gò má qua trắng nõn của
cô, anh chuyển trạm bắt được tay nhỏ bé trắng noãn , anh vô cùng thành
kính nói: "Về sau, anh sẽ không buông tay em ra."
Tăng Tĩnh Ngữ
đột nhiên có loại kích động muốn đập chết Thiệu Tuấn , không đúng, là
đập chết chính cô, ánh mắt của cô là có thật tốt mới có thể coi trọng
một cái cực phẩm khó chịu như vậy, quả thật hàm súc đến nhân thần công
phẫn, cảnh giới có phải rất cao hay không.
Được rồi, cô đã không
trông cậy vào anh nói gì anh yêu em..., chỉ là nói " Về sau, anh sẽ
không buông tay em ra." , rất rõ ràng đây là phần tiếp theo của câu lần
trước kia" Nếu như em hới hận, anh cũng không trách em”.
Nhưng vì sao anh không thể nói văn nghệ một chú, lãng mạn một chút, thâm tình một chút vậy?
Tỷ như thêm cá tiền tố "Anh đã thừa nhận em trong lòng rồi, về sau, anh sẽ không buông tay em ra."."
Nữa tỷ như "Tay phải của anh vĩnh viễn đều sẽ chờ em tay trái, nắm chặt, sau đó, không bao giờ buông ra."
Vậy cũng so với câu kia của anh "Về sau, anh sẽ không buông tay em ra." Đều tốt hơn nhiều.
Tăng Tĩnh Ngữ có chút tức giận, đôi mày thanh tú nhíu lại, đôi môi sưng đỏ
cong lên, "Anh không thể nói lãng mạn hơn một chút hay sao? Không có
chút nào buồn nôn."
Thiệu Tuấn có chút 囧 quẫn bách gãi gãi, rất thành thực mà nói: "Nếu không tự em nói ra, anh sẽ dựa theo đó rồi đọc một lần."
Lần này Tăng Tĩnh Ngữ là hoàn toàn cấm ngữ rồi, cô đột nhiên phát giác dùng khó chịu để hình dung Thiệu Tuấn đều là đánh giá cao anh, cô cũng không nên ôm lấy kỳ vọng đối với anh.
Tăng Tĩnh Ngữ tức giận đẩy Thiệu Tuấn ra, chợt đứng dậy, phủi mông một cái, sau đó cũng không quay đầu lại.
Thiệu Tuấn nhanh chóng đuổi theo, lôi kéo nào đó người phát giận, "Em đừng
không nói lời nào như vậy, có cái gì mất hứng em nói ra , để anh biết mà còn sửa, có được không?"
Tăng Tĩnh Ngữ có chút uất ức trợn mắt
nhìn anh mấy giây, sau đó hãy cùng bóng cao xu xì hơi ỉu xìu, không còn
hơi sức nói: "Vậy anh cõng em xuống núi đi."
Thiệu Tuấn nghe lời
quay lưng, khẽ khom người xuống, Tăng Tĩnh Ngữ thấy thế chợt nhảy lên
lưng Thiệu Tuấn, hoàn hảo Thiệu Tuấn phản ứng nhanh, lập tức giơ tay lên bắt lấy chân của cô, lảo đảo một cái xém chút làm cả hai ngã nhào.
Lòng Thiệu Tuấn vẫn còn sợ hãi đem Tăng Tĩnh Ngữ điên điên cõng đi xuống
núi, giọng nói rất bất đắc dĩ: "Am thế nào lại cảm giác em giống như đứa con nít không lớn."
"Thế nào, anh ghét bỏ?" Tăng Tĩnh Ngữ giọng nói không tốt.
Thiệu Tuấn rất bình tĩnh trả lời: "Không có"
"Ha ha" Tăng Tĩnh Ngữ khẽ cười hai tiếng, "Có cho anh cũng không dám."
Thiệu Tuấn bất đắc dĩ cười cười, không phải là không dám, mà là căn bản không có, thích còn không kịp, làm sao sẽ ghét bỏ, nếu là Tăng Tĩnh Ngữ suy
tính thành thục như những người con gái khác, như vậy sẽ không để ý đến
một người vừa nghèo vừa không có gia thế như anh rồi.
Yên tĩnh
trong núi rừng, Thiệu Tuấn cõng Tăng Tĩnh Ngữ, hai người câu được câu
không trò chuyện. Tăng Tĩnh Ngữ nói: "Thiệu Tuấn , em tốt nghiệp liền
xin điều tới đây, sau đó chúng ta có thể ở cùng một chỗ."
Thiệu Tuấn nói: "Tốt"
Thiệu Tuấn đỡ Tăng Tĩnh Ngữ ngồi dậy, đi đến chỗ con đường lớn trống trải, hai người lại bắt đầu sóng vai đi về phía trước.
Lăn hồi lâu trên đất, quần áo Tăng Tĩnh Ngữ hơi nhăn. Thiệu Tuấn tỉ mỉ giúp cô kéo kéo vạt áo: "Một lát anh đưa em về."
Tăng Tĩnh Ngữ ngơ ngác đứng hưởng thụ anh động tác thả nhẹ cùng ánh mắt quan tâm của anh, "Vậy còn anh thì sao?"
Trên mặt Thiệu Tuấn hiện vẻ thẹn thùng, ngẩng đầu chống lại ánh mắt mong đợi của cô, "Buổi chiều có tập huấn, anh không có xin nghỉ, cho nên phải trở về căn cứ."
"Vậy khi nào thì anh mới được nghỉ?" Tăng Tĩnh Ngữ vẫn là chưa có ý định từ bỏ, cô thật vất vả mới đến được một lần, chẳng lẽ lại để cho anh đi một cách dễ dàng như vậy, lại nói những thứ