
rong đó còn người không phục nên chủ đông từ bỏ.
Có lúc Tăng Tĩnh Ngữ tức giận, giống như luyện đánh nhau trong vũng bùn, vốn là những hạng mục này trước kia ở nhà lớn cũng có huấn luyện qua. Nói như vậy, bọn họ không thua kém gì bộ đội tinh anh mới phải, nhưng đến nơi này, mọi người ‘bị’ dạy, cũng bị mắng đến thông suốt, nói tại đây, chút bản lãnh như thế còn dám gọi tinh anh, các cô đều ngượng ngùng, quả thực là không đáng mặt quân nhân Trung Quốc.
Cô nhớ lại mấy lần đột nhiên bị tập kích gần đây, cộng thêm vừa bị đánh thẳng vào mặt, mà cô cũng là người có tính khí nóng nảy, phản bác tại chỗ là quan báo tư thù, bởi vì một lần nào đó cô ở trong ký túc xá nói huấn luyện viên là Dạ Xoa, khẳng định là không có người nào dám lấy, kết quả bị huấn luyện viên nghe thấy, cô vẫn liền nói thầm trong lòng sợ huấn luyện viên cho cô suy nghĩ xuyên tạc, hôm nay không giải thích được tại sao lại bị đánh, dĩ nhiên là thuận nước đẩy thuyền cho là người này cố ý nhằm vào cô, kết quả là tính khí vừa đi lên, lập tức liền bỏ gánh không làm.
Tăng Tĩnh Ngữ có lúc cũng sẽ nghĩ nếu như ngày đó là mình mắng chửi người khác, sau mình lại vừa bị đánh, nên làm cái gì, có nên trực tiếp hất tay họ ra không, đáp án dĩ nhiên là không, hôm nay muốn cô vì như vậy mà bỏ ra mồ hôi cùng những cố gắng trước giờ, nghĩ đến Thiệu Tuấn tha thiết hi vọng, cô nói không ra lời từ bỏ.
Cho nên, cô một mực cắn răng kiên trì, liều mạng nỗ lực, mỗi lần huấn luyện cũng cố gắng làm được tốt nhất, mỗi lần không thể kiên trì được nữa cô cũng tự nói với mình Thiệu Tuấn còn đang chờ cô, cho nên cô nhất định không thể ngã xuống.
Rốt cuộc, suốt cả một tháng huấn luyện ma quỷ kết thúc. Sau cùng là cuộc huấn luyện sinh tồn dã ngoại, dính một trận mưa lớn, đói bụng mạo hiểm qua đêm trong rừng, rốt cuộc cô cùng đồng đội hỗ trợ lần nhau, bước chân đầu tiên khi ra khỏi rừng, không quản mình nhếch nhác cỡ nào, đã lập tức tẽ xỉu vì phát sốt, nhưng này cũng không ảnh hưởng kết cục, bởi vì cô trong thời gian quy định đi ra khỏi rừng, vậy thì cô đã thông qua khảo hạch.
Rốt cuộc, suốt cả một tháng huấn luyện ma quỷ kết thúc. Sau cùng là cuộc huấn luyện sinh tồn dã ngoại, dính một trận mưa lớn, đói bụng mạo hiểm qua đêm trong rừng, rốt cuộc cô cùng đồng đội hỗ trợ lần nhau, bước chân đầu tiên khi ra khỏi rừng, không quản mình nhếch nhác cỡ nào, đã lập tức tẽ xỉu vì phát sốt, nhưng này cũng không ảnh hưởng kết cục, bởi vì cô trong thời gian quy định đi ra khỏi rừng, vậy thì cô đã thông qua khảo hạch.
Trong một khắc ngã xuống kia, điều duy nhất trong lòng cô nghĩ là:. Thiệu Tuấn, em rốt cuộc đã tới.
Bệnh viện căn cứ ở phía đông doang trại, một tòa nhà có hai tầng lầu, phía dưới là lấy thuốc, khám bệnh, kiểm tra một số bệnh bình thường hay gặp, lầu hai có một phòng dùng để giải phẫu và phòng nằm viện dưỡng thương. *. **/*
Lâm Phong dẫn Tăng Tĩnh Ngữ đi báo cáo, sau đó cho cô làm xong thủ tục dừng chân, Tăng Tĩnh Ngữ rất nổi bật, chỉ có người hiểu lầm hai người bọn họ là tình nhân thì mới cướp lời giải thích nói "Đây là sư phụ của sư phụ tôi."
Làm xong các thủ tục, Lâm Phong lại đưa Tăng Tĩnh Ngữ đến túc xá, trước khi đi còn cố ý dặn dò cô 11 giờ rưỡi đến phòng ăn tập họp, anh mời ăn cơm, Tăng Tĩnh Ngữ vội vàng đồng ý, dĩ nhiên, quan trọng nhất là nhắc nhở Lâm Phong, lúc ăn cơm đừng quên đem Thiệu Tuấn đưa đến giùm.
Bởi vì lúc trước mọi người cũng đã sắp xếp xong xuôi hết mọi chuyện, thống nhất hai người một phòng, cho nên đến Tăng Tĩnh Ngữ thì không còn ai đến nữa, kết quả là cô may mắn một người ở một phòng. Lần này Triệu Tiếc chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ, trong đó gồm có một cái rương quần áo, một bao thức ăn lớn, mang một ít đặc sản cho chiến hữu của Thiệu Tuấn, còn có tất cả lớn nhỏ mười mấy bình mỹ phẩm dưỡng da, nhiều đồ như vậy sửa sang lại cũng rất là khó khăn, mới sắp xếp được một nữa, đã đến 11 giờ rồi.
Mắt thấy đã đến thời gian ăn cơm, Tăng Tĩnh Ngữ dừng lại chuyện trong tay đi rửa mặt, lại từ trong ra ngoài đem mình dọn dẹp lần nữa, lúc này mới đứng dậy đi ra cửa.
Tuy nói căn cứ có mấy cái phòng ăn, chỉ là Lâm Phong cái nhà ăn mở ra vì bộ đội đặc chủng, trên căn bản không có giống cái sinh vật xuất hiện. Vì vậy, Tăng Tĩnh Ngữ toàn thân hiên ngang vừa đứng ở cửa, lập tức có không ít người dừng chân ngắm nhìn. Có chút ngạc nhiên quan tâm, thậm chí còn nói thầm nho nhỏ đây là đối tượng của người nào.
Thiệu Tuấn cùng Lâm Phong đứng lên, trên đường đến đây Lâm Phong nói anh có bạn bè đến thăm, buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm, lúc đó anh còn làm mặt nghiêm túc nói "Đội trưởng em liền không đi, bạn bè của cậu khó có thể tới được một lần, các anh cũng nên gặp mặt làm quen một chút chứ." Anh vừa mới dứt lời liền nhìn đến trước cửa phòng ăn có người đang vây quanh xem náo nhiệt, anh vốn muốn đi đường vòng qua, lại bị Lâm Phong ở bên cạnh đẩy một cái.
"Đi, chúng ta cũng đi nhìn một chút." Lâm Phong nói.
"Còn. . . . . ." Coi như hết.
Nói còn chưa dứt lời, Thiệu Tuấn đã bị đám người lướt qua thấy được Tăng Tĩnh Ngữ phía trước hiên ngang mạnh mẽ, nhất thời như