XtGem Forum catalog
Cưỡng Bức Lính Đặc Biệt

Cưỡng Bức Lính Đặc Biệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325145

Bình chọn: 8.00/10/514 lượt.

i cô, bởi vì anh sợ liên lạc với cô, cô lại thật sự nói chia tay, mỗi ngày hoảng sợ sống qua ngày, chỉ muốn có thể kéo dài một ngày là tốt một ngày.

Sau lại, giữa trưa đội trưởng chủ động tìm anh, bởi vì lúc huấn luyện trong mấy ngày gần đây anh đều không tập trung tinh thần, cho nên đại đội trưởng tìm anh đến nói chuyện, cũng hạ xuống mệnh lệnh cho anh, anh đàng hoàng khai báo ngọn nguồn mọi chuyện, đại đội trưởng Lâm Phong vừa nghe, trực tiếp đạp anh một cước nói: "Cậu thật không có tiền đồ, chút chuyện tình này cũng không giải quyết được, không phải là vào căn cứ vệ sinh đứng ư, cũng không phải là muốn đi theo ra chiến trường, chuyện như vậy tôi sẽ báo cáo với cấp trên, có thể có thể đi được hay không còn tùy vào kết quả khảo sát đơn độc."

Mặc dù Lâm Phong nói là sẽ báo cáo lại với cấp trên, nhưng trước khi có kết quả cuối cùng, anh cũng không dám bảo đảm cái gì, dù sao bộ đội đặc chủng thuộc về đơn vị giữ bí mật cao, không phải có thể tiến vào dễ dàng, huống chi còn là khảo nghiệm đơn độc, cho nên anh trước khi Lâm Phong cho anh kết quả cuối cùng, anh cũng không nói cho Tăng Tĩnh Ngữ biết, tránh cho đến lúc đó không thành lại để cho cô thất vọng.

Tục ngữ nói không sai, tiểu biệt thắng tân hôn.

Dù là Thiệu Tuấn có thâm trầm đi nữa, hai năm không thấy bạn gái, lại từng bị hình cô mặc bikini hấp dẫn làm vài đêm mộng xuân, hôm nay ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, tự nhiên cũng không nhịn được muốn thân thiết một phen.

Lúc này Tăng Tĩnh Ngữ lại đang ngồi trên đùi của anh, đầu dựa lên vai anh, đôi tay đang vòng qua hông anh, quanh trong miệng lảm nhảm lời oán trách Mục Tử Dương cùng Trầm Ngôn đủ loại "Làm ác" và nhắc nhở anh đã thiếu cô bao nhiêu lần hẹn hò, bao nhiêu lần chưa không cùng nhau đi xem phim.

Thiệu Tuấn đầu tiên là lẳng lặng nghe, càng đi về sau lòng càng ngứa ngáy khó nhịn, mà khi nghe đến cô nói Trầm Ngôn cùng Mục Tử Dương ở trong phòng làm chuyện xấu cũng là lúc anh khắc chế không nổi nữa rồi, trực tiếp giơ tay nâng cằm của cô lên, hung hăng hôn cô.

Tăng Tĩnh Ngữ cũng nhiệt tình như lửa, môi anh vừa chạm lên môi cô, cô liền lập tức đuổi theo, đem tay đang vòng nganh hông anh trực tiếp đưa lên ôm cổ anh, hơn nữa thân thể lại nghiêng về phía trước, lập tức đem người áp đảo ở trên giường.

Chỉ thấy cô nghịch ngợm khẽ cắn đôi môi anh, trong miệng giận dữ nói: "Ai cho anh lâu như vậy mới trở về, em cắn chết anh, em cắn chết anh." *chị thật mạnh bạo, cơ mà ta thích, kaka*

Thiệu Tuấn ôm chặt eo thon của cô, cười nhẹ, mặc cho cô cắn, nói: "Nếu như cắn anh có thể giải tức, vậy em cắn chết anh đi."

"Cắt ~~" Tăng Tĩnh Ngữ nhụt chí, từ trên người anh lật xuống, cô mới không cần hả giận, cô muốn anh thấy thiếu cô, mà cảm thấy áy náy .

Trên giường lớn mềm mại, Tăng Tĩnh Ngữ nằm nghiêng người đối mặt với Thiệu Tuấn, đôi tay thô lỗ banh mặt Thiệu Tuấn ra, chất vấn: "Nói mau, anh có nhớ em không, có nhớ em không."

Thiệu Tuấn thuận thế nghiêng người sang đối diện với cô, tay của anh ôm hông của cô, tay của cô vòng quanh cổ của anh, trán hai người chống đỡ lẫn nhau.

Anh trả lời rất thành thật: "Nhớ, thường nhớ đến em, đặc biệt là mùa đông năm ngoái, thời điểm ở trong đống tuyết phục kích, bọn anh nằm liên tiếp hai ngày, cả người cũng đông cứng rồi, anh liền không ngừng nhớ em, như vậy sẽ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh một chút."

Tăng Tĩnh Ngữ cong môi, vẻ mặt rất là uất ức, "Nếu nhớ như vậy, vậy tại sao lễ mừng năm mới anh không trở lại thăm em."

Thiệu Tuấn xin lỗi, giơ tay lên sờ mặt của cô, từng phát từng phát nhẹ nhàng vuốt ve nói: "Danh ngạch ngày nghỉ hàng năm có hạn, bình thường sẽ chăm sóc tân binh trước, cho nên. . . . . . . . . . ." Giống anh được 5 -6 năm rồi, đã là ‘lão binh’ rồi, thoải mái ở lại trở thành nhân viên trực đơn vị.

Đạo lý này Tăng Tĩnh Ngữ hiểu, nhưng là, họ cũng chỉ có thể vẫn tiếp tục như vậy sao, tựa như ba mẹ cô lúc ban đầu vậy, rất nhiều năm mới có thể gặp nhau được một lần, nghĩ đến đây, cảm xúc Tăng Tĩnh Ngữ không khỏi xuống thấp , hạ mí mắt, thế nào cũng không muốn lại nhìn đến Thiệu Tuấn.

Thiệu Tuấn đại khái đoán được cô đang suy nghĩ gì, mặc dù anh cũng khó chịu, không nhịn được hỏi lên: "Tĩnh Ngữ, nếu như chúng ta vẫn luôn chỉ có thể như vậy, em có buông tha hay không?" Tuy nói anh hôm nay đã là một người đàn ông trưởng thành kín kẽ chững chạc có trách nhiệm, nhưng bởi vì gia cảnh nghèo khó tạo thành cảm giác tự ti, lại chưa từng mất đi, đặc biệt là ở trước mặt Tăng Tĩnh Ngữ, ở trước mặt Tăng Tĩnh Ngữ, anh đều không tự tin, anh sợ cô từ bỏ, anh sợ cô nói chia tay, nhưng anh càng sợ liền càng lo lắng nhiều hơn, anh hi vọng lấy được một câu trả lời khẳng định của Tăng Tĩnh Ngữ, giống như chỉ cần Tăng Tĩnh Ngữ nói không từ bỏ, hai người bọn họ là có thể vĩnh viễn ở cùng nhau.

Tăng Tĩnh Ngữ vẫn khép hờ mắt như cũ, không nói lời nào, cô cũng không có nghĩ tới mình sẽ từ bỏ, chỉ là hiện tại cô rất loạn, cô lớn lên trong gia đình ly tán, ba mẹ ly hôn đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn cho cô, trong lúc nhất thời cô cũng không biết trả lời như thế nào.

Trầm mặc chí