
iệng nói chuyện, nàng cũng không có ý định ép hỏi, chẳng qua là
trầm tĩnh theo hắn đi một vòng lại một vòng, đem tay nhỏ bé khoát lên tay hắn,
không tiếng động nói cho hắn biết, nàng ở bên cạnh hắn, tùy thời đều có thể làm
thùng rác cho hắn tâm sự.
Cứ như vậy không biết qua bao lâu, đang lúc Giang Tâm
Hồng cho là hắn sẽ không mở miệng giải thích, Tu Lập Hành lại đột nhiên lên
tiếng—-
“Cha đẻ của anh là một người tồi bại!”
Câu nói đầu tiên đã có tính bùng nổ như thế, Giang Tâm
Hồng kinh ngạc ngẩn đầu nhìn hắn, trước đây chỉ biết cha mẹ hắn li dị đã nhiều
năm, nhung không biết cảm nhận của hắn về cha ruột lại kém như vậy,
Mặc dù cảm giác được nàng đang chú ý nhìn mình nhưng
Tu Lập Hành lại không tính quay đầu lại nhì nàng, ánh mắt như cũ rơi vào bóng
đêm thâm u, nhàn nhạt nói: “ Lúc anh còn bế trên tay thì ông ta đã ở bên ngoài
có người đàn bà khác, lưu luyến ở bên cạnh bà ta, cho dù mẹ anh thỉnh cầu thế nào
cũng không trở về, thỉnh thoảng quay lại cũng chỉ là muốn ép mẹ anh li hôn hoặc
là lục tung nhà cửa cướp đi chút tiền sinh hoạt của bà.”
Nghe đến đó, Giang Tâm Hồng tràn đầy kinh ngạc, thế
nào cũng không nghĩ đến cha hắn lại là người như vậy.
“Bởi vì mẹ anh còn hi vọng một ngày ông ta quay đầu
nên kiên quyết không chịu li hôn, tình nguyện cô quả một mình kiếm tiền nuôi
nấng anh,” Hắn lạnh lùng trào phúng. “ Anh sống đến bảy tuổi cũng chỉ gặp ông
ta không quá mười lần, mỗi lần đều là ông ta hung ác giật tiền, hoặc là ép mẹ
li hôn, không đạt được mục đích liền đánh hai mẹ con, cho đến một lần cuối
cùng, ông ta trở lại cưỡng ép lấy đi giấy tờ nhà, bất luận mẹ anh khóc than
khẩn cầu thế nào ông ta cũng không để ý, thậm chí còn đánh bà đến hôn mê nhập
viện.”
“Ông ta đánh anh?” Giang Tâm Hồng khiếp sợ chất vấn,
không dám tin tưởng.
Thường thấy tin tức mấy vụ kiện bạo lực gia đình hoặc
là ngược đãi trẻ em được đăng báo, mỗi lần như vậy nàng đều vô cùng oán giận,
hơn nữa nếu người bị hại là đứa bé không có khả năng tự vệ thì càng khiến người
ta đau lòng, nhưng bởi vì gia đình của chính nàng hạnh phúc vui vẻ cho nên đều
cho rằng những chuyện kia đều cách nàng thật xa, không nghĩ tới nam nhân nàng
yêu mến lại là người từng trải qua hoàn cảnh như vậy, điều này làm cho nàng
khiếp sợ, cảm thấy đau lòng thay cho hắn.
Chần chừ một chút, hắn nhẹ nhàn gật đầu, đáy mắt
thoáng qua một tia âm ngoan. “ Mẹ anh rất che chở anh, cho nên mõi lần người
kia động thủ, quyền cước đều rơi hết lên người bà.”
Cũng bởi vì vậy, hắn lúc nhỏ thường trốn âm thầm khóc
thút thít, hận mình tại sao lại vô dụng như vậy, ngay cả bảo vệ mẹ cũng làm
không được, còn phải để mẹ vì che chở hắn mà chịu nam nhân kia đả thương.
“Đánh vợ đánh con, người như vậy căn bản heo chó không
bằng, quá ghê tởm.!” Giang Tâm Hồng tức giận hận hận mắng, nghĩ đến hắn từng bị
cha đẻ đối xử như vậy, trong lòng thật khó chịu, vừa không ngừng khẽ vuốt ve
cánh tay của hắn, cố gắn cho hắn chút an ủi dù là
muộn màng, vừa không nhịn được nước mắt lưng tròng.
Vì sao trên đời này lại có loại cha mẹ không biết quý
trọng, tùy tiện chà đạp con cái của mình như vậy chứ?
Thấy nàng vì mình đỏ hốc mắt, vẻ âm ngoan trong mắt Tu
Lập Hành nhẹ rút đi, chỉ còn lại một dòng nước ấm chậm rãi lướt qua trong lòng,
lập tức vỗ nhẹ lên đôi tay nhỏ bé đang cố an ủi mình, thấp giọng nói. “ Không
sao, cũng qua rồi, không phải hiện tại anh sống rất tốt sao?”
Đổi ngược lại là hắn an ủi nàng, Giang Tâm Hồng không
khỏi có chút lúng túng cùng quẩn bách, liên tục không ngừng cười lớn gật đầu,
luôn miệng hỏi lại. “ Sau đó thì sao? Ông ta vẫn đánh hai người?”
Vì nàng quan tâm mà trong lòng cảm thấy ấm áp, Tu Lập
Hành lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói: “ Vì vậy mà mẹ anh hoàn toàn chết tâm,
đồng ý li hôn, điều kiện duy nhất là giành quyền nuôi con, cũng để anh đổi sang
họ của bà. Người đàn ông kia vốn dĩ không có tình cảm gì với anh, chỉ muốn cầm
tiền bán nhà cùng người đàn bà kia sống chung, cho nên vui vẻ nhận lời, cũng
ngay trong lúc mẹ anh còn đang nằm viện mà đem nhà bán đi, để cho hai mẹ con vừa
xuất viện liền không có chổ ở.”
Quả nhiên là loại đàn ông thối nát, không chỉ thối nát
mà còn không bằng cầm thú.
“Đủ ti tiện!” Càng nghe càng tức giận, Giang Tâm Hồng
nhịn không được mắng một câu, cảm thấy người như vậy chính là sỉ nhục cho toàn bộ nam nhân trong
thiên hạ.
Làm như không nghe thấy nàng mắng chửi, Tu Lập Hành
lại lặng lặng nói: “ Cũng vì vậy mà khi anh còn bé rất nghèo, cũng rất sớm ra
đời kiếm tiền, coi như công việc gian khổ đến độ nào, chỉ cần tiền công nhiều
anh đều làm; mà mẹ anh càng ôm thêm nhiều công việc, một đường ngậm đắng nuốt
cay vun đắp cho anh thật tốt.”
Nghe vậy, Giang Tâm Hồng nhịn không được nắm tay hắn
thật chặt, cảm thấy quá trình trưởng thành của hắn khổ cực như vậy nhưng lại có
thể trở thành một nam nhân thành thục giỏi giang, làm cho người ta nhịn không
được cảm thấy kiêu ngạo.
Trở tay cầm lấy tay nàng, Tu Lập Hành thấp giọng nói:
“ Cho đến năm anh tốt nghiệp đại học, người đàn ông đã biến mất nhiều n