
ỗi kết
hôn, mỗi ngày tôi đều trở thành nhân viên phòng thiết kế chăm chỉ chịu khó đến
sớm nhất, từ nơi này đến thẳng phòng làm việc của Hàn Lỗi, anh làm việc nhất
định là hết sức cố gắng cùng chuyên tâm.
Ngồi ở trên bàn làm việc,
tôi đem mặt dám lại trên bàn, nhướng mày suy tư xem làm thế nào để cự tuyệt sự
nhiệt tình quá mức cần thiết của Hàn Lỗi. Suy nghĩ, suy nghĩ, bất chợt điện
thoại di động ở trên bàn khẽ rung, vừa mở ra nhìn, thì ra là nhận được một tin
nhắn từ người có tên là “Chồng thân ái”
Mắt phải của tôi cực kì
không may mãnh liệt nháy, báước điềm chẳng lành. Chậm rãi mở tin nhắn, thấy
được nội dung: “Vợ yêu bảo bối, ở bãi đỗ xe em chẳng những cự tuyệt nụ hôn của
anh, còn giống như đang chạy trốn mãnh thú, làm cho anh bị tổn thương nghiêm
trọng, hết sức đau lòng, cho nên, anh quyết định cùng em chơi một trò chơi.
Mong đợi sao, trước khi tan sở nó nhất định sẽ bắt đầu!”
Tôi co quắp khóe miệng,
vô ý thức phát ra tiếng cười khan.
Tôi sai lầm rồi sao? Tôi
không nên cự tuyệt nụ hôn của anh, tôi không nên chạy trốn, nhưng mà, anh nào
có thương tâm a, rõ ràng cười đến lớn tiếng như vậy, vui vẻ như vậy!
Làm sao bây giờ? Anh nói
muốn cùng tôi chơi trò chơi gì chứ?
Kể từ khi nhận được tin
nhắn từ Hàn Lỗi, cả người tôi cứ bị vây trong trạng thái đần độn, hoàn toàn
không cách nào chuyên tâm làm việc được.
Lúc nghỉ trưa, Chu Tuấn
Hi đi tới bên cạnh tôi vỗ vỗ bờ vai, lộ ra khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời
ban mai nói: “Cùng đi ăn cơm trưa nhé!”
Anh ta là đồng nghiệp của
tôi, một người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi, sinh sau tôi một năm, đối nhân xử thế
ôn nhu, hào phóng, hài hước, đối với tôi thì cực kì tốt bụng, tốt đến mức vượt
ra khỏi giới hạn tình cảm đồng nghiệp thuần khiết vốn có. Thật ra thì tôi không
phải là không biết dụng tâm cùng tình cảm của anh, nhưng mà không có cảm giác
chính là không có cảm giác, vì vậy tôi cũng thầm tìm cách tỏ rõ để anh ta biết
cả hai chỉ có thể làm bạn, mà anh ta cũng hớn hở tiếp nhận, chẳng qua là, loại
tình cảm này đâu phải chỉ cần nói buông tay là có thể buông tay ngay được đâu…
Tôi vẻ mặt mờ mịt ngẩng
đầu lên nhìn anh, anh gãi gãi đầu, gương mặt tuấn tú ửng đỏ nói: "Dĩ nhiên
còn có Lãnh Nghiên cùng Như Tuyết cùng đi nữa!"
Lãnh Nghiên cùng An Như
Tuyết là đồng nghiệp kiêm bạn tốt của tôi, trong tình hình này, chúng tôi là
bốn người cùng nhau đi ăn bữa trưa.
Dưới sự thúc giục của ba
người bọn họ, tôi rời khỏi bàn làm việc, cùng mấy người này đi giải quyết vấn
đề cơm trưa.
Đúng lúc bốn người chúng
tôi đi tới đại sảnh công ty thì vô tình gặp Hàn Lỗi cùng với đồng chí thư kí
nam của anh- Tần Hạo.
Rất rõ ràng, tôi thấy
được anh, anh cũng thấy được tôi, cho nên mang theo Tần Hạo đi về phía này.
Nhìn Hàn Lỗi mang theo
một khuôn mặt tươi cười vô hại đi tới, tôi đột nhiên cảm giác da đầu mình từng
cơn tê dại.
Bởi vì Lãnh Nghiên cùng
với Như Tuyết có vài chuyện bát quái cần giải quyết, cho nên tôi cùng Chu Tuấn
Hi đi trước, vì vậy thoạt nhìn giống như là tôi cùng anh ta một mình đi cùng
nhau, ít nhất, ở trong mắt Hàn Lỗi, anh chỉ thấy được tôi cùng Chu Tuấn Hi mà
thôi.
Hừ! Người này là cố ý a!
“Ah! Trùng hợp quá, mọi
người cũng đang đi dùng cơm sao?” Hàn Lỗi cười như hoa rơi nước chảy, híp mắt
nhìn chúng tôi nói.
Chu Tuấn Hi tựa hồ rất
sùng bái vị tổng tài Hàn Lỗi trẻ tuổi khí chất này cho nên hết sức hăng hái tôn
kính cướp vai trả lời vấn đề của anh.
Hàn Lỗi không nói gì, vẫn
duy trì nụ cười ôn nhu vô hại như lúc trước.
Mẹ của tôi ơi, chỉ cần
lấy mối quan hệ hiểu biết sơ sơ của mình và anh, tôi dám lấy con mèo của mẹ ra
để cam đoan, anh càng nở nụ cười dịu dàng vô hại bao nhiêu, sau lưng nhất định
cất giấu ý đồ đen tối bấy nhiêu!
Cuối cùng, Hàn Lỗi mỉm
cười cắt đứt chuỗi trả lời thao thao bất tuyệt của Chu Tuấn Hi, nói: “Vậy các
người đi nhanh lên đi, đói bụng sẽ làm tổn thương đến dạ dày, không tốt lắm
đâu.”
Nói xong, anh mang theo
Tần Hạo vinh quang rời đi. Tôi đưa mắt nhìn theo bóng lưng của hai người, sẽ
không sai, tôi rõ ràng nghe được, anh nhấn mạnh hai chữ “các người”.
Lạnh quá a, khí lạnh đó,
anh nhất định là cố ý.
Sau khi nghỉ trưa, đôi
mắt của tôi cứ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường, vô cùng cao hứng
khi kim giờ chỉ hướng số năm, kim phút thì chầm chậm đi đến vị trí hai mươi
lăm, điều này hết sức có ý nghĩa. Chỉ cần kiên trì năm phút đồng hồ nữa thôi là
tôi hoàn toàn được giải phóng, bình an trở về, cho nên trong lòng thầm thở phào
nhẹ nhõm, nhất định cái trò chơi mà Hàn Lỗi nhắc chỉ là nói giỡn mà thôi.
Thử nghĩ, chỉ với năm
phút đồng hồ thì có thể chơi được cái gì chứ?
Đúng lúc tôi đang vui vẻ
thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về thì điện thoại nội tuyến vang lên, tôi không chút
nào phòng bị nhấc máy, bên trong truyền đến thanh âm không chút tình nguyện của
đồng chí Tần Hạo. “Tổng tài cho gọi cô đến văn phòng làm việc.”
Tôi mang theo tâm tình
thấp thỏm bất an đi tới cửa phòng của Hàn Lỗi, tính toán thời gian, từ bàn làm
việc tới thang máy cần một phút đồng hồ, ngồi thang m